NĂM CHÚ LỢN NHỎ - Trang 184

Nó là cơn ác mộng, sau ngần ấy năm. Ơn Chúa, một khi ông đoan

chắc với Carla những gì thật sự xảy ra, chúng tôi có thể quên hết nó đi
và không bao giờ nhớ lại nữa.

Amyas hẳn đã tự tử- tuy nhiên nó dường như không chắc chắn

lắm.

Bản tường thuật của phu nhân Dittisham
Tôi viết ra đây toàn bộ câu chuyện của sự gặp gỡ với Amyas

Crale, dựa theo thời gian xảy ra cái chết bi thảm của anh ấy.

Tôi gặp anh ấy lần đầu tiên tại một bữa tiệc ở xưởng vé. Anh

đang đứng, tôi nhớ là, gần một cái cửa sổ và tôi đã thấy anh khi tôi
bước vào cửa. Tôi hỏi anh ấy là ai. Một người nào đó đã nói: ‘ Đó là
Crale, một họa sĩ. ‘ Tôi lập tức nói rằng tôi muốn gặp anh ấy.

Chúng tôi nói chuyện vào dịp đó, có lẽ khoảng mười phút. Khi

mà ai đó gây ấn tượng cho ông thì đó cũng giống như Amyas Crale đã
gây ấn tượng với tôi, thật không thể cố gắng để mô tả chúng. Nếu tôi
nói rằng khi tôi gặp Amyas Crale, mọi người khác dường như rất nhỏ
bé và dần tan biến đi. Điều đó thể hiện nó cũng như bất cứ điều gì có
thể.

Ngay sau cuộc gặp đó, tôi đi xem tranh của anh ấy nhiều nhất có

thể. Anh có một số tranh trưng bày ở phố Bond vào lúc đó. Và có một
trong số những bức tranh của anh ở Manchester , một ở Leeds và hai
bức ở phòng triển lãm công cộng ở London. Tôi đã đi xem tất cả
chúng. Sau đó tôi gặp lại anh ấy. Tôi nói: ‘ Em đã xem tất cả tranh của
anh, em nghĩ chúng thật tuyệt. ‘

Anh ấy chỉ trông có vẻ thích thú. Anh nói:
‘ Ai mà cho rằng co là người am hiểu hội họa chứ? Tôi không tin

cô biết bất cứ điều gì về nó . ‘

Tôi nói: ‘ Có lẽ là không. Nhưng chúng rất tuyệt vời, cũng vậy

mà thôi. ‘

Anh ấy cười toe với tôi và nói: ‘ Đừng là một kẻ ngốc nghếch hay

vồn vã. ‘

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.