NĂM CHÚ LỢN NHỎ - Trang 203

để cho con gái bà ấy hiểu và tha thứ.

Bản tường thuật của Angela Warren
Ông Poirot thân mến,
Tôi đang giữ lời hứa với ông và viết ra tất cả những điều tôi có

thể nhớ được về khoảng thời gian khủng khiếp mười sáu năm về trước
đó. Nhưng phải cho đến khi tôi bắt đầu nhận ra tôi có thể nhớ ít ỏi như
thế nào. Cho đến khi sự việc thật sự đã xảy ra, ông thấy đó, không thể
sửa chữa bất cứ thứ gì.

Tôi vừa có một kí ức mơ hồ về những ngày hè-và các sự cố bị cô

lập nhưng tôi không thể nói chắc chắn những ngày hè đó thậm chí đã
xảy ra chuyện gì. Cái chết của Amyas như một tiếng sấm giữa trời
quang. Tôi không có sự cảnh báo về nó và tôi dường như quên mọi
thứ liên quan tới nó.

Tôi đã cố gắng suy nghĩ rằng điều đó có được mong đợi hay

không. Có phải hầu hết những đứa con gái mười lăm tuổi đều mù điếc
và đần độn như tôi không? Có lẽ là vậy. Tôi thì nhanh nhảu, tôi nghĩ,
đánh giá tâm trạng của người khác nhưng tôi không bao giờ động não
về cái nguyên nhân gây nên những tâm trạng đó.

Bên cạnh đó, chỉ là vào lúc đó, tôi đột nhiên bắt đầu khám phá ra

tình trạng say mê đọc sách. Những thứ mà tôi đọc, sự trói buộc của thơ
ca-của Shakespeare-vang dội trong đầu tôi. Giờ tôi còn nhớ đã đi dạo
dọc theo con đường ở khu vườn sau nhà bếp lặp đi lặp lại với chính
mình trong sự vui sướng mê li ‘ dưới những cơn sóng xanh trong mờ
như thủy tinh... ‘ Chỉ là nó quá dễ thương nên tôi đã lẩm bẩm liên tục.

Và sự pha trộn với những khám phá và sự thích thú mới này là tất

cả mọi thứ tôi thích làm mỗi khi tôi nhớ. Bơi lội, leo trèo, ăn trái cây
và chơi khăm những chàng trai trông chuồng ngựa cho ngựa ăn.

Tôi rất coi trọng Caroline và Amyas. Họ là nhân vật trung tâm

trong thế giới của tôi nhưng tôi không bao giờ nghĩ về họ hay những
chuyện của họ hay những gì họ nghĩ và cảm nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.