NĂM CHÚ LỢN NHỎ - Trang 212

Như tôi đã nói, đó là những gì tôi nghĩ trước khi tôi đọc nó. Nhưng cô
Williams nghe ra lại không như vậy chút nào. Ít nhất cô ấy không có
vẻ là một người kém cỏi. ‘
‘ Không hề. Cô ấy vẫn là một người phụ nữ có năng lực và thông
minh. ‘
‘ Tôi biết. Người ta có thể thấy điều đó. Và cô ấy cũng nghe có vẻ
hoàn toàn đáng tin cậy. Đó là những gì làm tôi thật sự bối rối. Ồ, ông
biết đó-ông hiểu mà. Ông đừng để tâm, dĩ nhiên rồi. Cùng với tất cả
những việc mà ông đã làm, rõ ràng nó là sự thật mà ông muốn. Giờ
đây tôi cho rằng chúng ta đã có được sự thật! Cô Williams hoàn toàn
đúng. Người ta phải chấp nhận sự thật. Thật không tốt khi đặt cuộc
sống của mình dựa vào một lời nói dối bởi vì nó là những gì mình tin
tưởng. Rồi sẽ ổn thôi-tôi có thể chấp nhận nó! Mẹ tôi không vô tôi! Bà
đã viết cho tôi lá thư đó bởi vì bà yếu đuối và khổ sở và muốn chia sẻ
với tôi. Tôi không phán xét bà. Có lẽ ttoicuxng nên cảm nhận như thế.
Tôi không biết nhà tù sẽ làm gì với người ta. Và tôi cũng không đổ lỗi
cho bà ấy-nếu bà cảm thấy quá tuyệt vọng về cha tôi, tôi cho rằng bà
không thể dừng lại được. Nhưng tôi cũng không đổ lỗi cho cha tôi. Tôi
hiểu-chỉ một chút thôi-ông ấy đã cảm thấy như thế nào. Quá sống
động-và cũng quá nhiều ước muốn có mọi thứ... Ông ấy không thể
ngừng lại được-ông đã làm cách đó. Và ông là một họa sĩ vĩ đại. Tôi
nghĩ điều đó đã tha thứ rất nhiều. ‘
Cô quay gương mặt đỏ đầy phấn khích sang Hercule Poirot với chiếc
cằm ngước lên đầy vẻ thách thức.
Hercule Poirot nói:
‘ Vậy-cô đã thỏa mãn phải không? ‘
‘ Thỏa mãn ư? ‘ Carla Lemarchant đáp. Giọng cô vỡ òa.
Poirot chồm về phía trước choàng tay qua vai cô như một người cha.
‘ Nghe này ‘, ông nói. ‘ Cô bỏ cuộc vào cái lúc mà nó đáng để chiến
đấu nhất. Vào lúc này khi tôi, Hercule Poirot, có một ý tưởng rất hay
về những gì thật sự xảy ra. ‘

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.