NĂM CHÚ LỢN NHỎ - Trang 220

Cô Williams nhiệt tình đáp:
‘ Hầu như không thể xảy ra và dù gì đi nữa - ‘
‘ A, không thể xảy ra, vâng, nhưng không phải là không có khả năng-
bởi vì một người bạn của tôi đã bỏ vào một con cá giả (nó là nghề của
ông ấy, các bạn hiểu cho) để so sánh nó với những thứ thật! Và nếu bà
thấy một chậu cúc ngũ sắc trong một phòng khách vào tháng mười hai
bà sẽ cho rằng chúng là giả- nhưng chúng có thể là thật, người ta đã
mang nó về nhà từ Baghdad. ‘
‘ Tất cả những điều vô nghĩa này là gì? ‘ cô Williams hỏi vặn.
‘ Điều này chỉ cho bà thấy rằng nó là đôi mắt của tâm trí mà một
người thật sự thấy... ‘
V
Poirot đi chậm lại một chút khi ông tiến đến khối căn hộ lớn nhìn ra
công viên Regent.
Thật sự, khi bất chợt nghĩ về nó, ông không muốn hỏi Angela Warren
bất cứ câu hỏi nào cả. Chỉ duy nhất một câu hỏi ông muốn hỏi có thể
chờ đợi được...
Không, thật sự chỉ là cảm xúc mạnh mẽ không tài nào thỏa mãn được
của ông cho sự cân xứng đã mang ông tới đây. Năm người-thì phải có
năm câu hỏi! Nó rõ rành rành như vậy! Mọi việc sẽ tốt hơn nếu nó
tròn trịa.
À-ông sẽ nghĩ ra thứ gì đó.
Angela Warren chào ông với một thứ hăng hái thân thiện.cô nói:
‘ Ông đã tìm ra điều gì chưa? Ông đã điều tra đến đâu rồi? ‘
Poirot chậm rãi gật đầu trong điệu bộ Trung Hoa đẹp nhất của mình.
Ông nói:
‘ Rốt cuộc tôi đã có tiến triển. ‘
‘ Philip Blake? ‘ Nó một nửa giống lời phát biểu một nửa giống câu
hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.