NĂM CHÚ LỢN NHỎ - Trang 221

‘ thưa tiểu thư, tôi không muốn nói bất cứ điều gì vào lúc này. Thời
khắc chưa đến. Những gì tôi dề nghị cô là sẽ thật tốt nếu cô đến điền
trang Handcross. Những người khác đã đồng ý.
Cô khẽ nhíu mày nói:
‘ Ông định làm gì? Dựng lại thứ gì đó đã xảy ra mười sáu năm về
trước ư? ‘
‘ Có lẽ nhìn nó từ một góc rõ ràng hơn. Cô sẽ đến chứ? ‘
Angela Warren chậm rãi nói:
‘ Ồ, vâng. Tôi sẽ đến. Thật thú vị khi gặp lại những người đó. Tôi dẽ
thấy họ hiện tại, có lẽ, từ một góc độ rõ ràng hơn (như ông đã nói) hơn
những gì tôi đã thấy.
‘ Và cô sẽ mang theo lá thư mà cô đã cho tôi xem chứ? ‘
Angela Warren nhíu mày.
‘ Lá thư đó là của riêng tôi. Tôi đã cho ông xem vì một lí do đầy đủ và
tốt đẹp nhưng tôi không có ý định cho phép người lạ và những người
không đồng cảm đọc nó. ‘
‘ Nhưng cô sẽ cho phép bản thân được chỉ dẫn bởi tôi trong vấn đề
này phải không? ‘
‘ Tôi sẽ không làm những việc gì giống như vậy. Tôi sẽ mang theo bức
thư nưng tôi sẽ dùng sự phán xét của chính bản thân mà tôi dám nghĩ
là hoàn toàn tốt như của ông. ‘
Poirot giơ hai tay làm cử chỉ xin thôi. Ông đứng dậy, nói:
‘ Co cho phép tôi hỏi một câu nhỏ được chứ? ‘
‘ Nó là gì? ‘
‘ Vào thời điểm của tấn bi kịch, cô mới vừa đọc tác phẩm 'Mặt trăng
và đồng sáu xu' của Somerset Maugham đúng không? ‘
Angela nhìn ông trân trối. Rồi cô nói:
‘ Tôi tin là-tại sao, vâng, điều đó hoàn toàn đúng. ‘ Cô nhìn ông không
giấu nổi sự tò mò. ‘ Làm sao ông biết? ‘

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.