NĂM CHÚ LỢN NHỎ - Trang 223

CHƯƠNG 3. DÀN DỰNG LẠI

Mặt trời chiều chiếu vào phòng thí nghiệm tại điền trang Handcross.
Vài chiếc ghế đơn sơ và một chiếc trường kỷ được mang vào phòng
nhưng bề ngoài chúng nổi bật như là bị bỏ rơi hơn là đồ đạc được
trang bị.
Một thoáng lúng túng, kéo bộ ria mép của mình, Meredith Blake nói
chuyện với Carla một cách rời rạc. Ông sững người lại một lúc rồi nói:
‘ Cô bé yêu quý của bác, cháu rất giống mẹ cháu-và cũng không giống
bà ấy. ‘
Carla hỏi: ‘ Cháu giống và khác mẹ cháu như thế nào? ‘
‘ Cháu có nước da và dáng dấp của bà ấy nhưng cháu thì-làm sao ta có
thể diễn tả đây-nổi bật hơn hẳn bà ấy. ‘
Philip Blake, một vẻ cau có hiện lên trên vầng trán ông ta, nhìn ra
ngoài cửa sổ và gõ gõ vào ô kính một cách sốt ruột. Ông nói:
‘ Tất cả những điều này có ý nghĩa gì? Một buổi chiều thứ bảy đẹp
một cách hoàn hảo. ‘
Hercule Poirot vội xoa dịu.
‘ À, tôi thành thật xin lỗi, tôi biết, thật không thể tha thứ khi đã làm
xáo trộn buổi chơi gôn. Nhưng chúng ta hãy xem đã, anh Blake, đây là
đứa con gái của người bạn thân nhất của anh. Anh sẽ phá lệ vì cô ấy
phải không? ‘
Người quản gia thông báo: ‘ Cô Warren. ‘
Meredith đi đến đón cô. Ông nói: ‘ Thật là tốt khi cô đã bớt chút thời
gian, Angela. Cô bận rộn, tôi biết. ‘
Ông dẫn cô đi tới cửa sổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.