NĂM CHÚ LỢN NHỎ - Trang 225

Philip Blake nói: ‘ Thật vô lí hết sức - ‘ và độ nhiên sững người khi
cánh cửa bật mở lần nữa và người quản gia thông báo quý bà
Dittisham.
Elsa Dittisham bước vào với vẻ xấc láo uể oải và chán nản đã là bản
tính của cô ta. Cô nở một nụ cười nhạt với Meredith, lạnh lùng nhìn
chằm chằm Angela và Philip rồi đi tới một chiếc ghế gần cửa sổ xa
cách mọi người một chút. Cô nới lỏng chiếc khăn choàng lông thú
nhạt màu đắt tiền quanh cổ và hất chúng về phía sau. Cô nhìn căn
phòng một lúc, rồi nhìn sang Carla và cô gái nhìn trân trân đáp trả,
thận trọng đánh giá người phụ nữ đã tàn phá cuộc sống bố mẹ cô.
Không có một sự hận thù nào trên khuôn mặt trẻ trung, nghiêm nghị
của cô, chỉ có sự tò mò.
Elsa nói: ‘ tôi xin lỗi vì tôi đã đến trễ, ông Poirot. ‘
‘ Thật là tốt vì bà đã đến, thưa bà. ‘
Cecilia Williams bao giờ cũng khẽ khịt khịt mũi. Elsa bắt gặp sự hận
thù trong mắt bà ta với sự thiếu hoàn toàn hứng thú. Cô nói:
‘ Tôi không biết tin gì về cô, Angela. Bao lâu rồi nhỉ? Mười sáu năm
ư? ‘
Hercule Poirot nắm lấy cơ hội.
‘ Vâng, đã mười sáu năm kể từ những sự kiện mà chúng ta đang nói
đến nhưng trước tiên hãy để tôi nói với bà rằng tại sao chúng ta lại ở
đây. ‘
Và với một vài từ đơn giản ông đã chỉ ra những nét chính của sự khẩn
khoản yêu cầu của Carla với ông và sự nhận nhiệm vụ của mình.
Ông nhanh chóng tiếp tục, lờ đi cơn giông bão có thể thấy được đang
kéo về trên mặt Philip và sự bàng hoàng chán ghét trên khuôn mặt
Meredith.
‘ Chấp nhận sự ủy nhiệm đó-tôi bắt tay vào việc tìm ra sự thật. ‘
Carla Lemarchant ngồi trên một chiếc ghế bành lớn, từ một khoảng
cách, nghe những lời của Poirot không rõ lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.