cú đánh không chí mạng. Nhưng nó là một chuyện khá rùng rợn để
làm. ‘
‘ Vâng, đúng vậy. ‘
‘ À, đó là con người thật của Caroline. Cô ta phải là nhất. Đó là việc
cô ta đơn giản không thể chịu đựng-không được ở vị trí đầu tiên. Có
một con quỷ lạnh lùng, tự cao tự đại ở trong cô ta có khả năng bị kích
động để giết người. ‘
Hóa ra cô ta có tính bốc đồng, ông biết đó, nhưng cô ta đã thật sự toan
tính. Khi cô ta đến ở Alderbury lúc còn con gái, cô ta gặp chúng tôi và
đã lên kế hoạch. Cô ta không có tiền. Tôi chưa bao giờ ở trong cuộc
chạy đua đó-một người con trai nhỏ hơn với cách làm của riêng mình
(Buồn cười ; rằng, tôi hầu như chắc chắn có thể mua toàn bộ tài sản
của Meredith và Crale, nếu anh ta còn sống, vào lúc này đây ! ) Cô ta
đã xem xét Meredith một chút, nhưng cuối cùng đã chọn Amyas,
Amyas sẽ được Alderbury và mặc dù anh ta sẽ có nhiều tiền với nó, cô
ta nhận ra tài năng của anh ấy như là một họa sĩ là một điều gì đó hơi
nằm ngoài dự tính. Cô ta cược rằng anh ấy không chỉ là một thiên tài
mà còn là một người thành công cả về mặt tài chính.
Và cô ta đã thắng. Amyas sớm được thừa nhận. Chính xác thì anh ta
không phải là một họa sĩ sang trọng-nhưng tài năng của anh ta đã được
nhận ra và tranh của anh ta đã được mua. Ong đã thấy bức tranh nào
của anh ấy chưa ? có một bức ở đây. Đến đây và ngắm nó đi. ‘
Anh dẫn đường đến phòng ăn và chỉ lên bức tường bên tay trái.
‘ Nó đây. Đó là Amyas. ‘
Poirot ngắm nhìn trong im lặng. Nó đến với ông bằng một sự kinh
ngạc mới mẻ rằng một người đàn ông thấm nhuần đề tài theo lối cổ
với sức lôi cuốn đặc biệt của chính anh ta.
Một lọ hoa hồng trên một chiếc bàn gỗ gụ bóng loáng. Tác phẩm được
vẽ theo phong cách cổ điển. Làm thế nào mà Amyas Crale lại sáng tạo
ra những bông hoa hồng rực lửa và nóng bỏng thế kia với một cuộc
đời phóng đãng và hầu như bẩn thỉu. Chất gỗ sáng loáng của chiếc bàn