NĂM EM GẶP ANH - Trang 107

giờ bà dạy học ở một căn nhà lưu động ở Connemara, trong một khu vườn
có căn nhà mà bà ấy từ chối vào sống bởi tin rằng đã thấy hồn ma của ông
ngoại. Bà đặt tên tôi là Monday

[6]

vì tôi được sinh ra đúng vào ngày thứ Hai.

Tên lót của tôi là Leo vì tôi được sinh ra vào cuối tháng Bảy. O” Hara là họ
của mẹ chứ không phải của ba tôi.” Anh ta mỉm cười và lướt ánh mắt lên
mái tóc tôi. “Tóc bà ấy cũng đỏ như tóc cô vậy, mặc dù tôi không được thừa
kế điều đó. Chỉ có được làn da tàn nhang.”

Đúng vậy, anh ta có những nốt tàn nhang nhàn nhạt đẹp đẽ ngang qua mũi

và gò má. Tôi tưởng tượng đến một phụ nữ tóc đỏ với những nốt tàn nhang
và nước da xanh tái trong một cánh đồng ở Galway với một cây đàn
violincent giữa hai đùi. Hơi khác biệt.

Đến lượt tôi. “Ông ngoại đem đến cho mẹ tôi một bó hoa nhài mùa đông

được hái trong vườn ông khi mẹ sinh tôi ở bệnh viện. Vì vậy mẹ đặt tên tôi
là Jasmine.”

Anh ta có vẻ ngạc nhiên. “Mọi người ít khi nào đáp lại câu chuyện về cái

tên của tôi.”

“Nếu anh có một câu chuyện về tên của mình, thì anh phải kể thôi,” tôi

nói.

“Tôi không thường xuyên có được sự lựa chọn,” anh ta nói. “Một sự giới

thiệu nhỏ nhất cũng cần lời giải thích. Cũng giống như đối với chị tôi,
Thursday.”

“Anh không có một chị gái được gọi là Thursday chứ!”
“Không.” Anh ta cười thích thú trước phản ứng của tôi.
“À, tôi thì có một người chị. Ông tôi đã mang một bó hoa thạch nam đến

thăm khi mẹ sinh chị tôi. Vì vậy chị đã được gọi là Heather.”

“Có thể đoán được ít nhiều,” anh ta bĩu môi chọc ghẹo. “Tôi nghĩ vậy.

Anh trai Cỏ của tôi cực kỳ tốt số.” Anh ta nheo mắt vẻ nghi ngờ, rồi cười.

“Cha anh từ đâu đến?”
“Thủy thủ Tây Ban Nha.”
“Anh không có vẻ gì giống người Tây Ban Nha.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.