NĂM EM GẶP ANH - Trang 144

đá không dịch chuyển và lún, rồi vần hòn đá vào chỗ của nó và đập bằng
một cái vồ cao su. Tôi dùng một cây thước đo độ phẳng để sắp đặt các hòn
đá ngang bằng nhau. Mất khá lâu để tôi làm hết mọi thứ.

Lúc sáu giờ chiều. Trời tối và tôi đầm đìa mồ hôi, đói ngấu, nhức nhối,

mệt mỏi - và cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết. Tôi đã hoàn toàn mất khái
niệm về thời gian, mặc dù tại vài thời điểm, tôi ý thức được ông Malone vừa
cắt bớt các cành hồng, tỉa tót cành nhánh mọc um tùm vừa nói với tôi bằng
giọng vui vẻ là ông nên làm cho xong việc này trong tháng Một và tháng
Hai nhưng không thể, không thể được khi Elsa ốm yếu như thế.

Khi tôi đổ nhào vào giường đêm hôm đó, thư giãn trong mùi hương thơm

thơm của tấm drap mới thay được sấy khô bằng “gió mùa hè” , tôi nhận ra
rằng trọn vẹn một ngày đã đi qua mà tôi không hề có phút nào suy nghĩ về
những rắc rối hiện nay của mình. Tâm trí tôi thật sự tốt lành trong công việc
tay chân. Có lẽ đó là gien di truyền tôi thừa hưởng từ ông ngoại, hoặc có lẽ
bởi tôi là người Ireland, xuất thân từ đất đai và điều này thúc bách tôi phải
đào xới, và rồi chính sự đào xới đã truyền sức sống trở lại trong tâm hồn tôi.
Tôi đã bồn chồn căng thẳng cao độ đi vào khu vườn, nhưng ngay khi tôi bắt
tay vào việc, sự căng thẳng tự nhiên biến mất.

Khi tôi bảy tuổi, mẹ đã mua cho tôi chiếc xe đạp đầu tiên, màu Tím Thạch

Nam, với một cái giỏ đan bằng liễu gai màu trắng-và-tím ở phía trước, và
một cái chuông mà tôi thường thích chơi với nó ngay cả khi đang nằm ườn
trên bãi cỏ với chiếc xe đạp kế bên.

Tôi thích âm thanh của nó, tôi có cảm giác như đó là tiếng nói của chiếc

xe đạp. Tôi có thể hỏi nó một câu hỏi và reeng chuông cho nó trả lời. Tôi
dành mỗi ngày đạp xe trên đường, lượn vòng tròn, lên xuống vỉa hè, nhanh,
chậm, thắng lại, như thể tôi là người trượt băng đang xoay tròn xung quanh
với một khán giả đang dõi theo tôi, những điểm số đánh giá đang giơ lên và
mọi người reo hò cổ vũ. Tôi muốn ở bên ngoài càng lâu càng tốt vào những
buổi chiều, ăn bữa tối của mình nhanh đến nỗi nghẹn tức ngực trước khi đua
trở ra với chiếc xe đạp. Vào ban đêm, tôi đã khóc khi rời xa nó. Tôi để chiếc
xe bên ngoài khu vườn và ngắm nhìn nó, cô độc, như thể nó mong đợi tôi và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.