NĂM EM GẶP ANH - Trang 146

quan trọng hơn cảnh tượng bác sĩ Jameson ngồi ngoài trời với anh lúc 3 giờ
sáng nhỉ. Bác sĩ Jameson ngồi đối diện nhà tôi; anh ngồi đầu bàn như
thường lệ. Có một chồng lon trên bàn và anh đang uống một cái, mặt ngửa
lên trời khi tay xiết chặt cái lon đến những giọt cuối cùng. Khi uống xong,
anh ta bóp bẹp cái lon và quăng vỏ vào một cái cây. Anh ném trật và ngay
lập tức nhặt một lon đầy ném mạnh vào thân cây một cách giận dữ. Lần này
anh ném trúng đích, bọt bia sủi ra ngoài lon thiếc bị bật nắp.

Bác sĩ Jameson ngừng lại để xem nó hạ cánh chỗ nào, rồi tiếp tục nói. Tôi

hơi thắc mắc. Có lẽ ông ta đã mất chiếc chìa khóa vào nhà anh và cả hai
người quá lịch sự để làm phiền tôi khi hỏi mượn. Tôi thấy điều này không
có khả năng cao xảy ra. Anh ợ, ồn ào đến mức có cảm giác như nó dội vào
bức tường cuối cùng của con đường cụt và vang vọng lại. Tôi không thể
nghe những lời nói của bác sĩ Jameson, mặc dù muốn lắm, và tôi ngủ thiếp
đi trong lúc đang lắng nghe âm điệu nhẹ nhàng trầm bổng của ông ta.

Lần này tôi mơ về cuộc nói chuyện với ông Adalbert của tôi. Mặc dù giờ

đã là người lớn, tôi lại lần nữa cảm thấy mình như một đứa trẻ. Chúng tôi ở
trong vườn sau và ông đang chỉ cho tôi cách gieo hạt giống. Dưới ánh mắt
trông chừng của ông, tôi rải những hạt giống hoa hướng dương, lấp đất lên
và tưới nước. Ông nói chuyện như thể tôi vẫn còn là một đứa con nít. Ông
chỉ cách xén bớt cây hoa nhài mùa đông đang ra hoa, ông nói có thể tỉa bớt
khi những bông hoa đã chết hoàn toàn. Ông còn hướng dẫn cách xén bớt bất
cứ cành chết hoặc gỗ hư nào để tạo độ cân đối và độ bao phủ của cây, và rồi
ông cắt ngắn tất cả các cành lá mọc chìa ra, chỉ để lại khoảng năm cen-ti-met
tính từ cành chính. Điều này sẽ khuyến khích thêm vô số chồi non nở hoa
trong mùa đông năm sau. “Sẽ phát triển thêm nhiều lắm đó Jasmine” , ông
nói, vừa bận rộn bón phân và bồi thêm đất.

“Đây không phải là một dấu hiệu ông ơi,” tôi vờ nói với ông bằng giọng

em bé, bởi không muốn làm tổn thương tình cảm của ông bằng cách nhắc
nhở bây giờ tôi đã lớn. Điều đó có thể làm ông nhận ra rằng mình đã qua đời
từ rất lâu, và sẽ làm ông buồn. “Cái này không nói cho con biết hướng nào
để đi hết” , tôi nói, nhưng ông quay lưng lại khi tiếp tục làm việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.