NĂM EM GẶP ANH - Trang 145

cuộc mạo hiểm tiếp theo của chúng tôi. Bây giờ tôi cảm thấy như đứa trẻ
ngày đó trở lại, nhìn chăm chú ra khu vườn tối đen qua cửa sổ, tưởng tượng
từng đặc điểm, làm cách nào tôi có thể nhào nặn và chăm bón nó, tất cả
những khả năng có thể.

Tôi trải qua giấc mơ thú vị nhất về Monday O” Hara. Anh ta đang lên

danh sách, trong sự kính sợ hoàn toàn, về tất cả những việc mà tôi đã hoàn
thành trong khu vườn của tôi - bây giờ nó không còn là khu vườn của tôi
nữa mà là Vườn Powerscourt ở Wicklow. Tôi nhún vai coi thường những lời
khen tặng, nói với anh ta, tôi là một cây giọt tuyết và đó chỉ là việc mà cây
giọt tuyết làm, có gì ghê gớm lắm đâu, chúng tôi mạnh mẽ, chúng tôi ngoi
lên trên mặt đất, như những bàn tay nắm chặt giơ lên trong chiến thắng. Rồi
câu chuyện có thêm nhiều màu sắc khi âm thanh của bài hát “Thành phố
Thiên đường” nhảy vào giấc mơ của tôi, phát ra om sòm từ hệ thống loa
được buộc chặt vào nóc xe tải của người giữ vườn khi anh ta cố dọn sạch
khu vườn cho giờ đóng cửa - điều này khiến cho Monday nhận ra rằng tôi
chỉ là một kẻ giả mạo, rằng khu vườn mà tôi chỉ cho anh ta cuối cùng không
phải của tôi, tôi là một kẻ nói dối. Rồi người giữ vườn quay cánh cửa sổ
màu đen xuống và đó là anh. Anh đang nhìn tôi và mỉm cười, một nụ cười
dần dần biến thành tiếng cười phá lên càng lúc càng to như tiếng nhạc ầm ĩ.
Tôi giật mình thức giấc và nghe bài hát “Thành Phố Thiên Đường” vẫn đang
phát. Tôi nhắm nghiền mắt, hy vọng quay trở vào giấc mơ với Monday, để
tìm lại được nơi mà chúng tôi ngừng lại trước khi người giữ vườn hủy hoại
nó, nhưng khi ngủ thiếp đi tôi lại thấy mình trong một giấc mơ khác, với
Kevin ngồi trên bãi cỏ, làm vòng hoa cúc. Mọi người xung quanh đều mặc
đồ màu đen và anh ta đang diễn thuyết và hành động như thể trở lại tuổi lên
mười, mặc dù trông anh ta giống như người đàn ông tôi đã gặp ở Starbucks,
và khi anh ta đến đặt vòng hoa cúc lên tay tôi, tôi nhận ra thực ra nó được
làm bằng hoa hồng và những cái gai nhọn cứa vào da tôi.

Tôi thức giấc vì những tiếng nói bên ngoài. Tôi loạng choạng ra khỏi

giường, bị mất phương hướng, và nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh đang ngồi bên
bàn trong vườn trước với bác sĩ Jameson. Cái bàn trông thật tàn tạ, gỗ sứt
mẻ và lột ra từng mảng. Nó cần được sửa chữa - tại sao tôi lại nghĩ điều này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.