NĂM EM GẶP ANH - Trang 152

Cậu ta trông có vẻ thất vọng, không chắc lắm, nó là thái độ lững lờ giữa

sự lãnh đạm thờ ơ và nỗi thống khổ. Tôi không mời cậu ta ngày mai quay
trở lại. Tôi không phiền hà gì với sự có mặt của cậu, nhưng tôi thích làm
một mình hơn, đặt biệt khi tôi không biết mình đang làm gì. Tôi muốn tự tìm
cách của tôi, không phải thảo luận và giải thích nó. Không phải bàn luận
nhiều với Fionn.

“Cô sẽ dùng tất cả đá này chứ?”
“Một nửa thôi.”
“Cô có thể cho cháu nửa kia không?”
“Cháu sẽ làm gì?”
Cậu ta nhún vai, nhưng rõ ràng là đang suy tính một cái gì đó.
Tôi nhìn cậu ta, chờ đợi nghe thêm.
“Để đập vỡ chúng.”
“Ồ.”
“Cháu mượn cái này được không?” Cậu ra dấu chỉ cái vồ bằng cao su của

tôi.

Ánh mắt tràn đầy hy vọng nhất mà tôi từng thấy ở cậu ta.
“Được thôi,” tôi nói không chắc chắn lắm.
Cậu ta đặt những miếng đá lát đường vào chiếc xe cút kít và đẩy nó băng

qua đường đến cái bàn của cha mình. Rồi cậu quay lại lấy thêm. Trong khi
cậu ta đang làm việc này thì anh bước ra ngoài để xem. Thực ra anh có hỏi
cậu bé đang làm gì nhưng cậu lờ tịt cha mình và quay lại khu vườn của tôi
để lấy thêm đá. Tôi quan sát cậu một lúc rồi đi theo.

“Chào cô,” anh lên tiếng, bước lên lối đi, tay đút sâu trong túi. Anh quan

sát bao quát hòn non bộ. “Trông đẹp đấy.”

“Cám ơn. Mẹ kiếp,” tôi thình lình buột miệng khi thấy anh họ Kevin của

tôi rẽ vào góc đường, đi bộ một cách thoải mái, ngó qua hai bên để tìm nhà
tôi. “Tôi không có ở nhà,” tôi nói, thả rơi mọi thứ và đâm bổ về hướng ngôi
nhà.

“Cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.