NĂM EM GẶP ANH - Trang 270

vodka và Coca cola, và chùm chìa khóa của anh lấy trong cái tô đựng chanh.
Tôi đã nghĩ về khả năng có một hệ thống báo động, nhưng trong suốt tám
tháng, quan sát anh ra vô, tôi không thấy dấu hiệu nào của nó và rõ ràng là
mật mã hẳn phải đi cùng với bộ chìa khóa. Tôi khẽ khàng đẩy chiếc chìa vào
ổ khóa và nó xoay một cách dễ dàng. Tôi vào trong. Cởi giày ra và đứng ở
hành lang, mắt tôi đang thích nghi với bóng tối trong lúc tim đập liên hồi.
Dù muốn dù không, tôi đã đi vào một ngôi nhà, tôi còn có một kế hoạch, và
có cả đêm để thực hiện một kế hoạch. Và tôi có một cái đèn pin.

Tôi bắt đầu với cái bàn ở hành lang. Có những phong bì trên quầy, những

hóa đơn đã mở và chưa mở, và một bưu thiếp từ Cô Nellie - người đang có
một buổi khiêu vũ ở Malta. Tôi kiểm tra ngăn kéo, không có chiếc phong bì
nào.

Tôi lẻn vào bếp, nó ở trong tình trạng ngăn nắp sạch sẽ một cách đáng

ngạc nhiên. Một vài cái tách và dĩa ở trong bồn rửa mà anh đã để lại từ sáng,
nhưng không có chút gì chướng mắt. Tô đựng trái cây của anh có ba quả
chuối thâm đen và một quả lê chưa chín. Không có lá thư. Tôi thong thả lục
lọi hết các ngăn kéo trong bếp và tìm thấy: những miếng lót dĩa, tờ thực đơn
gọi món đem đi, những viên pin, hóa đơn cũ và mới, một tờ đăng ký tivi,
thiệp sinh nhật cũ, hình ảnh của bọn trẻ. Không có lá thư. Có một cái bàn
trắng trống trơn, có lẽ không được sử dụng từ khi Amy rời nhà. Không có
ghi chú, không có lời nhắc nhở, không có danh sách mua sắm, không có sự
liên lạc cho một hộ gia đình bận rộn vì anh sống chỉ một mình. Đột nhiên tôi
cảm nhận được nỗi lòng của anh, sống một mình trong căn nhà rộng lớn
trống rỗng này - nơi mà đã một thời nhộn nhịp đầy sức sống. Tôi nghĩ đến
người đàn ông mà Amy đã rời bỏ và tôi đã không có chút thương cảm nào
đối với anh, anh ta đáng bị như vậy, nhưng tôi cảm nhận được nỗi lòng của
anh. Nó khuyến khích tôi đi tìm lá thư.

Tôi đi vào phòng xem tivi. Nó có mùi của cà phê và giấm, khớp với cái

túi thức ăn mà tôi đã thấy anh xách từ xe vào nhà lúc tám giờ tối trước khi
tôi sắp sửa xông vào lần đầu tiên. Đó là một bài học bổ ích. Nó dạy tôi phải
chờ đợi, phải kiên nhẫn. Tôi soi đèn pin vào bộ giá sách đặt ở hốc tường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.