NĂM EM GẶP ANH - Trang 274

“Chú đã đập hắn ta bằng cái gì vậy? Chúa ơi, một cái chảo rán à? Cháu đã

nói chú chụp lấy cây gậy đánh gôn mà?”

“Hắn nhào đến tôi nhanh hơn tôi dự tính.”
“Chờ chút, hắn ta đang cố chuồn đây này. Hắn đang trườn kia kìa...”
Ánh đèn đột nhiên sáng lên. Tôi đang ở chỗ chân tủ lạnh, chỉ còn cách vài

xăng ti mét là tới bức thư. Nếu tôi vươn tay ra, điều mà tôi đang làm, thì tôi
có thể gần như, gần như, với tới nó.

“Jasmine!” anh thét lên.
“Ôi, trời đất ơi, ôi trời đất ơi,” bác sĩ Jameson rên rẩm.
Ánh đèn sáng đến nỗi tôi không thể thấy thứ gì và đầu tôi, Chúa ơi đầu

tôi.

“Chú đã đập Jasmine à?”
“Ồ, tôi không biết đó là cô ấy, phải vậy không?! Ôi Chúa lòng lành.”
“Không sao đâu, cô bé,” anh nói và cả hai người cố nâng tôi lên, khiêng

ra xa cái tủ lạnh, điều này làm tôi rên rỉ, không chỉ vì sự đau đớn tột độ. Tôi
có thể thấy lá thư càng lúc càng cách xa tôi hơn khi mà anh đưa tôi từ bếp
đến cái ghế trường kỷ. Suýt chút nữa là tôi đã làm được rồi.

“Cô ấy đang nói gì đó?” Bác sĩ Jameson hỏi, kề cái tai mềm to quá khổ

sát miệng tôi.

“Cô ấy đang nói cái gì đó về cái tủ lạnh,” anh nói, đặt đầu tôi xuống một

cái gối, nỗi lo lắng hằn sâu khắp khuôn mặt anh.

“Cái tủ lạnh, không phải là ý tồi, Jasmine. Tôi sẽ đi lấy đá.” Bác sĩ

Jameson vội vã chạy đi.

“Cô ấy có cần may vài mũi không?”
May?
Anh cúi xuống kiểm tra và tôi có thể thấy những sợi lông mũi màu hung

đỏ của anh. “Chú đã dùng cái chảo rán gì vậy?” anh hỏi bác sĩ Jameson.

“Không dính, bằng nhôm hiệu Tefal,” ông ấy nói, quay trở lại với “thức

ăn” cho cái đầu của tôi. “Tôi đã có một bộ nguyên. Năm phiếu mua hàng
Super Valu và chỉ phải trả thêm mười lăm Euro. Tôi dùng nó làm được một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.