NĂM EM GẶP ANH - Trang 62

Trong lúc tôi đang quan sát bên ngoài cửa sổ và chờ đợi Eddie quay lại thì

điện thoại cố định reo. Không ai biết số máy này ngoài cha và chị Heather,
thường thường thì chỉ có chị Heather gọi, vì vậy tôi nghe máy.

“Làm ơn cho tôi nói chuyện với Jasmine Butler được không?”
Tôi ngập ngừng, cố để nhận ra giọng nói. Tôi không nghĩ đó là Kevin. Tôi

hình dung bây giờ anh ta chắc hẳn nói giọng Australia, nhưng có thể không
phải. Sao cũng được, tôi không nghĩ đó là anh. Dì Jennifer phải tàn nhẫn
không tưởng tượng nổi mới đưa anh ta số điện thoại. Đó là một giọng nói
mà tôi hoàn toàn không thể nhận ra ẩn nấp dưới giọng Dublin, một nơi nào
đó bên ngoài Dublin nhưng bên trong Ireland. Một giai điệu du dương dịu
dàng.

“Ai đang nói đấy?”
“Có phải tôi đang nói với Jasmine Butler?” anh ta hỏi.
Tôi mỉm cười và cố che giấu sự thích thú của mình. “Làm ơn cho tôi biết

ai đang nói được không ạ? Tôi là quản gia của cô Butler.”

“À, tôi xin lỗi,” anh ta nói, vui vẻ và quyến rũ một cách hoàn hảo. “Vậy

tên cô là gì?”

Đây là ai? Anh ta gọi tôi và bây giờ anh ta đang cố kiểm soát, nhưng

không phải với cái kiểu thô lỗ, anh ta lịch sự một cách tuyệt đối và có một
giọng nói đáng yêu. Tôi không thể nhớ giọng nói. Không phải Dublin.
Không phải miền Bắc. Cũng không phải miền Nam. Miền trung du? Không.
Mặc dù thật quyến rũ. Có thể là một người bán hàng. Và bây giờ tôi phải
nghĩ ra một cái tên để cho anh ta gác máy. Tôi nhìn cái bàn ở phòng đợi sát
bên tôi và thấy cây bút bên cạnh đồ sạc điện thoại.

“Pen” , tôi nói và cố nín cười. “Pen-ny. Penelope, nhưng mọi người gọi

tôi là Penny.”

[5]

“Và thỉnh thoảng là Pen?” anh ta hỏi “Vâng,” tôi mỉm cười.
“Liệu tôi có thể biết họ của cô?”
“Một cuộc điều tra à, hay là gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.