“Ồ không, chỉ phòng khi tôi gọi lại cô và cô Butler lại không có nhà. Với
hy vọng mong manh là điều đó xảy ra.”
Tôi lại cười với lời châm chọc của anh ta. “À,” tôi nhìn xuống bàn và thấy
quyển vở bên cạnh cây bút. Tôi tròn mắt. “Pad.” Tôi ho để giấu tiếng cười.
“Paddington.”
“Được rồi, Penelope Paddington,” anh ta lặp lại, và tôi chắc là anh ta biết.
Nếu có chút xíu khả năng phán đoán thì anh ta sẽ biết. “Cô có biết bao giờ
cô Butler về nhà không?”
“Tôi không thể nói được.” Tôi ngồi xuống tay vịn của cái trường kỷ, vẫn
đang nhìn ra ngoài, và thấy bác sĩ Jameson đứng ở cổng trước nhà anh. “Cô
ấy về rồi đi. Cô ấy đi làm mà.” Bác sĩ Jameson đang nhìn những mảnh kính
vỡ. “Có chuyện gì vậy?”
“Đó là chuyện riêng,” anh ta nói một cách lịch sự, ấm áp. “Tôi muốn trao
đổi với chính cô ấy.”
“Cô ấy có biết anh không?” Tôi hỏi.
“Chưa biết,” anh ta nói, “Nhưng có lẽ cô nên nói cho cô ấy biết là tôi đã
gọi.”
“Tất nhiên rồi.” Tôi với lấy cây bút và giấy để ghi chi tiết.
“Tôi sẽ thử gọi điện thoại di động cho cô ấy,” anh ta nói.
“Anh có số di động của cô ấy à?”
“Và số máy nơi làm việc nữa, nhưng khi tôi gọi đến văn phòng thì cô ấy
không có mặt.”
Điều đó làm tôi khựng lại. Một người nào đó biết rõ về tôi đến nỗi có
những ba số máy mà lại không biết tôi đã bị sa thải. Nó làm tôi lúng túng.
“Cảm ơn Penelope, cô đã giúp tôi rất nhiều. Chúc một ngày vui vẻ.” Anh
ta gác máy và tôi nghe các tín hiệu kết thúc, đầy bối rối.
“Jasmine,” tôi tự gọi mình bằng một giọng như hát, “Một người hoàn toàn
lập dị vừa mới gọi tìm cô đấy.”
Bác sĩ Jameson đang băng qua con đường về hướng tôi.