NĂM EM GẶP ANH - Trang 65

điều đó, trừ khi ông ta theo dõi tôi, và tôi biết rằng đó không phải là sự thật
bởi vì tôi mới là người theo dõi ông.

“Ai là Amy vậy ạ?”
“Vợ của Matt.”
“À. Vâng. Tất nhiên rồi.” Giống như tôi đã biết nhưng quên bẵng đi. Thực

ta tôi không biết gì hết.

“Tôi nghĩ anh ta nên nhận gấp cái này,” ông vẫy chiếc phong bì trắng,

“nhưng anh ta không trả lời. Tôi có thể thả nó vào, e hèm... cái cửa sổ để
mở, nhưng tôi không thể chắc chắn là anh ta đã nhận nó. Hơn nữa còn có
một bản sao mà tôi muốn đưa cho cô.” Ông ta chìa chiếc phong bì cho tôi.

“Một cái bản sao của cái gì ạ?”
“Chiếc chìa khóa nhà. Amy tách hai chiếc chìa khóa kèm thêm cho hàng

xóm - cô ấy nghĩ nó có thể có ích vào một lúc nào đấy,” ông ta nói, với cái
kiểu đầy ngạc nhiên, cả hai chúng tôi đều biết đó là điều hiển nhiên và chí lí
nhất từng nghe. “Tôi không nghĩ cô ấy về nhà, hoặc sẽ không ở đó một thời
gian,” ông ta nói, nhìn tôi soi mói.

À. Đã hiểu.
Tôi dịch tay mình ra xa khỏi chiếc chìa khóa và chiếc phong bì mà ông ta

đang chĩa vào tôi.

“Cháu nghĩ tốt nhất bác nên giữ những cái này, bác sĩ Jameson. Cháu

không phải là người thích hợp để cất giữ chúng.”

“Sao lại thế?”
“Bác biết cuộc sống của cháu mà, đi đi về về liên tục. Cháu bận quá.

Công việc và... bác biết đấy, hoàn cảnh. Cháu nghĩ tốt hơn nên giao chúng
cho ai ở đây thường xuyên hơn.”

“À. Tôi có cảm giác là cô... ờ, là dạo này cô ở nhà thường xuyên hơn.”
Tôi nhói đau. “Ồ, vâng, nhưng cháu vẫn nghĩ tốt hơn bác nên giữ chúng.”

Tôi giữ vững lập trường.

“Tôi có một chiếc chìa khóa rồi, nhưng tôi sắp sửa đi xa trong vòng hai

tuần lễ. Cháu tôi rủ đi nghỉ với gia đình nó. “Đây là lần đầu tiên,” khuôn mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.