NĂM EM GẶP ANH - Trang 68

Tôi cảm thấy tội lỗi và khiếp sợ, và mơ hồ cảm thấy như vũ trụ đang âm

mưu chống lại tôi. Thật là khiếm nhã nếu tôi lại đề nghị một người hàng
xóm khác làm việc này. Hai lần trả lời “không” trong cùng một ngày khiến
tôi trông chẳng tử tế tí nào.

“Cháu sẽ cho con mèo ăn trong lúc bác đi vắng,” tôi nói. “Chỉ cần bác chỉ

cho cháu chỗ để đồ dùng.”

“Đúng rồi.” Ông gật đầu, vẫn còn run.
“Làm cách nào chúng ta vào được ạ?” Tôi nhìn ngôi nhà trống rỗng của

họ, hoàn hảo với những thần lùn giữ vườn, những ký hiệu nho nhỏ trên biển
báo yêu tinh ở ngã tư đường và những cánh cửa thần tiên gắn chặt trên một
cái cây cho lũ cháu của họ, những phiến đá dẫn đi loanh quanh trong vườn
để khám phá điều ẩn sau những cái cây và dưới hàng liễu rũ. Những tấm
màn che từ thập niên tám mươi, màu be và hồng da cam, được buộc lại như
đám nấm trứng phía trên các cửa sổ, vài món đồ sứ rẻ tiền trên ngưỡng cửa
sổ và một cái bàn gần đó đầy những tấm ảnh. Nó giống như một ngôi nhà
búp bê còn sót lại từ thời xa xưa, được trang trí một cách dễ thương và được
chăm sóc.

“Tôi có chìa khóa của họ,” ông ta nói.
Tất nhiên ông ta có. Có vẻ như mọi người trên con đường này đều có chìa

khóa của nhau ngoại trừ tôi. Ông ta nhìn xuống chiếc phong bì trong tay
mình, một chiếc chìa khóa của anh trong đó, như thể lần đầu tiên ông nhìn
thấy nó. Tôi chú ý thấy bàn tay ông đang run lên.

“Vincent, cháu sẽ lấy cái đó,” tôi nói một cách nhẹ nhàng, đặt một bàn tay

lên tay ông khi lấy chiếc phong bì.

Và đó là cái cách mà tôi kết thúc với bức thư cô vợ gởi cho anh và một

chiếc chìa khóa dự phòng cho ngôi nhà.

Như anh đã biết, từ đầu tôi đã không hề muốn giữ chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.