NĂM EM GẶP ANH - Trang 72

mà không hiểu tại sao. Có lẽ tôi xem cách cư xử và hoàn cảnh của anh là
quá nghiêm trọng để đùa giỡn ở một buổi tiệc tối. Anh có vợ con mà họ chỉ
vừa mới bỏ đi. Tôi ghét anh, tất cả những ai quen tôi đều rõ điều này, và anh
chẳng có gì có thể khiến tôi cười được. Tôi kéo tấm màn để không ai thấy
được người hàng xóm của mình.

Tôi nghe anh đập rầm rầm nhưng mọi người vẫn tiếp tục nói chuyện, vào

lúc này có một cuộc tranh luận về chuyện ai nên thắt ống dẫn trứng và ai nên
cắt nên bọn họ không chú ý đến tiếng ồn của anh. Mọi người nghĩ là đùa khi
tôi nói thích cắt ống dẫn trứng, nhưng tôi không quan tâm.

Đột nhiên bên ngoài mọi thứ trở nên yên lặng. Tôi không thể tập trung và

bắt đầu cảm thấy bồn chồn, lo sợ bọn họ có thể nghe thấy anh, rồi đám đàn
ông sẽ muốn đi ra ngoài và gặp anh, lên tiếng giễu cợt hoặc giúp đỡ. Tôi biết
điều này thật là kỳ cục. Đây là tất cả những gì tôi có và chỉ có tôi mới thật sự
hiểu điều gì diễn ra với người hàng xóm của mình vào ban đêm. Tôi không
muốn phải giải thích.

Tôi dọn dẹp mấy cái dĩa tráng miệng; đám bạn tôi đang nói chuyện và

cười đùa, không khí lúc này thật tuyệt và Tristan vẫn còn ngủ trong chiếc
ghế bành; hun nóng bên cạnh lò sưởi đang mở. Caroline giúp tôi một tay và
chúng tôi lại có vài phút trong bếp để cô bạn nhồi nhét đầy tai tôi những
chuyện mà cô và bạn trai mới đã làm. Đáng lẽ tôi nên sốc vì những thứ nghe
được, cô ấy muốn tôi kinh ngạc, nhưng tôi không thể tập trung, cứ nghĩ mãi
về người hàng xóm ở bên ngoài. Và chiếc chìa khóa ngay trên kệ bên cạnh
tôi vẫn cứ rộn ràng lên. Khi Caroline ra ngoài để đi toilet, tôi cũng thực hiện
cuộc tẩu thoát của mình; chộp lấy lá thư và chiếc chìa khóa của anh, khoác
áo choàng và lẻn ra ngoài mà không bị ai chú ý.

Khi băng qua con đường tôi có thể thấy anh đang ngồi tại bàn. Lúc đó là

11 giờ tối. Quá sớm để quay về nhà đối với anh. Anh đang ăn món gì trong
một cái túi McDonald. Anh quan sát tôi băng qua con đường và tôi cảm thấy
ngượng. Tôi choàng cánh tay vòng quanh người, giả vờ như lạnh mặc dù
rượu đang giữ ấm cho tôi. Tôi ngừng lại nơi bàn.

“Xin chào,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.