NĂM EM GẶP ANH - Trang 73

Anh nhìn tôi, mắt hấp háy. Tôi chưa bao giờ nhìn tận mặt khi anh không

say rượu. Tôi cũng chưa bao giờ gặp khi anh say rượu; anh nửa tỉnh nửa say
khi chúng ta gặp nhau vào buổi sáng hôm đó nên tôi không chắc lắm về tình
trạng hiện giờ, nhưng anh đang ngồi ngoài trời ăn McDonald lúc mười một
giờ đêm trong thời tiết chỉ có 3 độ, mùi rượu nồng nặc trong không khí, vì
vậy không thể nói là đang hoàn toàn minh mẫn.

“Xin chào,” anh nói.
Một sự khởi đầu tích cực.
“Bác sĩ Jameson bảo tôi đưa anh cái này.” Tôi đưa chiếc phong bì ra.
Anh cầm lấy nó, nhìn và đặt xuống bàn.
“Bác sĩ Jameson đi vắng à?”
“Ông ấy được cháu trai mời đi Tây Ban Nha.”
“Vậy à?” Vẻ mặt anh như sáng bừng lên. “Sắp sửa đi chưa?”
Điều này làm tôi ngạc nhiên. Tôi đã không biết anh và bác sĩ Jameson

thân nhau. Sự hưởng ứng của anh ta không chỉ nói lên sự thân thiết, mà còn
gợi đến một mối liên hệ nào đó.

“Cô biết không, vợ bác sĩ Jameson đã chết cách đây mười lăm năm, họ

không có con cái gì, hai vợ chồng anh trai ông ấy đều không còn nữa, gia
đình duy nhất mà ông ấy có là người cháu trai đó và cậu ta chưa bao giờ
thăm viếng hay mời mọc ông ấy cái gì cả.” Anh nói, rõ ràng tức giận vì điều
này. Rồi anh ợ lên. “Xin lỗi.”

“Ồ,” tôi chỉ biết đáp lại vậy. Anh nhìn tôi.
“Cô sống ở bên kia đường à?”
Tôi bối rối. Chẳng biết là anh giả vờ như chưa bao giờ gặp mặt hay là thật

tình không nhớ..

“Cô sống ở đây à? Nhà số ba, phải vậy không?”
“Vâng,” cuối cùng tôi nói.
“Tôi là Matt.” Anh chìa tay ra.
Tôi không chắc đó có phải một khởi đầu mới; đó có thể chỉ là đóng kịch,

nếu anh rụt tay và le lưỡi khi tôi đưa tay ra. Cho dù với bất cứ động cơ nào,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.