NĂM EM GẶP ANH - Trang 75

“Tại sao anh không đọc nó đi?”
“Tôi nhìn không rõ lắm.”
Anh ta không có vẻ say lắm và cách nói năng của anh vẫn ổn.
“Tôi đã để kính ở trong nhà rồi,” anh nói thêm.
“Không.” Tôi khoanh tay lại và lùi ra xa. “Nó là thư riêng.”
“Làm sao cô biết là thư riêng?”
“Đó là thư của anh mà.”
“Nó có thể chỉ là thư từ giữa hàng xóm láng giềng. Bác sĩ Jameson luôn

tổ chức một cái gì đó. Chắc là thư báo một buổi tiệc thịt nướng.”

“Vào tháng Một sao?”
“Rồi sau đó là một buổi chiêu đãi rượu về việc tái sinh.” Anh thích thú và

cười tủm tỉm. Tôi có thể nghe thấy tiếng rít trong lồng ngực của anh, một
tiếng cười khò khè, đùng đục.

“Ông ấy nói lá thư này của vợ anh.” Im lặng.
Ở một góc độ nào đó tôi thấy anh thật đẹp trai. Do cách anh nghiêng

nghiêng đầu khi suy nghĩ, hoặc có lẽ do ánh trăng, nhưng cho dù là gì đi nữa
thì anh có những khoảnh khắc thay đổi hoàn toàn. Đôi mắt xanh biếc, tóc
hung đỏ, chiếc mũi tròn. Hoặc có lẽ anh luôn có vẻ ngoài như vậy nhưng sự
“không thích” của tôi đã bôi xấu anh.

Anh để cái phong bì xuống bàn và đẩy nó về hướng tôi bằng một ngón

tay, “Đọc nó đi.”

Tôi nhặt nó lên nhìn. Lật qua lật lại vài lần.
“Tôi không thể. Tôi xin lỗi.” Tôi đặt vật đó xuống bàn. Anh nhìn chằm

chằm cái phong bì và không nói gì. “Chúc ngủ ngon.”

“Tôi quay trở lại nhà, đi thẳng vào trong giữa tiếng cười khàn khàn của

đám bạn. Tôi cởi áo khoác ra. Tristan vẫn còn ngủ trên ghế. Tôi không nghĩ
có ai đó để ý tôi đã từng rời khỏi đây. Tôi quay trở lại bàn với một chai rượu
vang khác và ngồi xuống một lúc, trước khi đứng dậy để mở he hé tấm màn
cửa. Anh vẫn ngồi yên tại bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.