NĂM EM GẶP ANH - Trang 87

10

Tôi cảm thấy thất vọng khi Heather không ở lại qua đêm với tôi vì lẽ:

một, vì tôi thích ở bên chị; hai, tôi muốn biết chắc chẳn là chị ổn sau sự cố ở
nhà cha; và ba, đó có thể là một cớ hay cho tôi để hủy cuộc hẹn nghĩ đến mà
sợ với anh họ Kevin ngày mai. Hoặc tôi có thể đi gặp Kevin cùng với chị,
nhưng Heather quá bận rộn với công việc ngày thứ Sáu tại văn phòng tư vấn
pháp luật.

Cuộc hẹn gặp của chúng tôi được dự định vào buổi trưa tại quán

Starbucks ở đường Dame bên cạnh Viện Bảo tàng Wax, không có gì là riêng
tư. Tôi có thể rời đi bất cứ khi nào tôi muốn.

Trong lòng tôi biết rằng sẽ ổn thôi. Kevin sẽ xin lỗi về chuyện xảy ra khi

anh hai mươi hai tuổi, nói cho tôi biết anh ta đã cảm thấy lạc lõng và cô đơn
như thế nào, một con người bị ruồng bỏ đã quen với sự gượng ép và nỗi sợ
hãi như là cách để kiểm soát một cuộc đời mà anh ta cảm thấy mất kiểm
soát. Kevin sẽ nói cho tôi biết anh đã vài lần tự vấn lương tâm trong cuộc du
hành của mình - đã ghi một quyển nhật ký, đã bắt đầu một cuốn tiểu thuyết,
hoặc có lẽ anh chuyển qua phong cách bụi bặm “chân đầy lông và xăng đan”
và trở thành một nhà thơ. Rồi cuối cùng có lẽ anh ấy lại làm việc trong một
ngân hàng. Hoặc anh đã gặp một người phụ nữ - hay có khi lại là một người
đàn ông, ai mà biết được - và bây giờ anh cảm thấy hài lòng về mình, anh có
thể đối mặt với bản thân và xin lỗi cho tai nạn cách đây hàng bao nhiêu năm.
Tôi biết rằng băng giá rồi sẽ nhanh chóng tan đi và chúng tôi có thể tiến lên,
cười giỡn về cái cách chúng tôi đã cột em trai của anh vào một cái cây, ăn
mặc như những người Anh điêng nhảy múa xung quanh và lỡ bắn một mũi
tên vào chân cậu ta; hoặc khi chúng tôi ăn trộm quần áo của Fiona trong lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.