NĂM EM GẶP ANH - Trang 88

cô ấy đang tắm tiên và để chúng trên một tảng đá, vì thế cô bị bắt buộc phải
leo lên mà lấy, chân không và trần như nhộng. Tôi có thể nhắc đến toàn bộ
cuộc nói chuyện “Jasmine, mày sẽ chết” đã thay đổi cách suy nghĩ của tôi
mãi mãi, và có thể tôi sẽ tiến xa đến độ nhắc đến Santa Claus.

Khi gặp Kevin, tôi ngạc nhiên bởi tướng mạo của anh. Tôi không biết

mình đang mong chờ điều gì, nhưng không phải như tôi đang thấy. Anh ta
ba mươi tám tuổi và tôi cũng nên chuẩn bị đến ngày đó. Nhìn thấy anh ta
làm tôi cảm thấy mình già đi; chúng tôi đã lớn lên cùng nhau. Đột nhiên mọi
việc biến mất và tôi cảm thấy thương anh. Anh họ của tôi. Vô số kỷ niệm ùa
về ngập tràn trong tôi, trong đó thật nhiều kỷ niệm với mẹ, và tôi lặng người
đi bởi cái cảm giác bị mất tự chủ. Đã lâu lắm rồi kể từ khi tôi cảm thấy nỗi
khát khao đó đối với mẹ; nó khiến tôi cảm thấy hụt hơi, và lạc lõng như một
đứa con nít, như thể tôi đang với đến một điều gì đó ngoài tầm hiểu biết của
mình. Có những lúc mùi của mẹ vẫn còn vương vấn đâu đó trong nhà và tôi
cuộn mình trong giường mẹ, cố gắng để được gần gũi với bà; những lần
khác khi ngửi thấy mùi dầu thơm của mẹ thoang thoảng từ một người nào đó
và tôi ngừng lại giữa đường, gần như bị thôi miên trong nỗi xúc động mãnh
liệt và bị nhốt giữa ký ức sống động về mẹ. Nhưng năm tháng qua đi, việc
này xảy ra ít dần. Mọi thứ đã từng nhắc nhở tôi về mẹ, mọi thứ tôi đã thấy
và nghe - nhà hàng, cửa hiệu, những con đường đã lái xe qua, những chuyến
xe buýt đã đi, công viên, bài hát trên radio, các cụm từ mở đầu trong những
cuộc nói chuyện - hoàn toàn mọi việc đều được liên tưởng đến mẹ bằng cách
nào đó. Nhưng tất nhiên mọi việc phải vậy thôi, mẹ chết khi tôi còn nhỏ, khi
mà mẹ vẫn còn là trung tâm thế giới của tôi, trước khi tôi có cơ hội để bắt
đầu tạo dựng một cuộc sống cho mình. Khi mà tôi vẫn ở trong cái thành phố
đã tạo nên những kỷ niệm đó, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ mất
chúng. Bất cứ khi nào tôi cần mẹ - nổi cơn ghiền mẹ - tôi quay lại những địa
điểm đó, hy vọng có thể đem mẹ trở lại, gọi năng lượng của mẹ đến. Thay vì
vậy, hành động quay trở lại tạo nên những ký ức mới, và mỗi lần quay lại tôi
lại thêm một lớp khác lên trên ký ức về mẹ, cho đến khi rốt cuộc tôi đã quên
chúng hoàn toàn và tất cả những nơi chốn đó không còn là quá khứ của tôi
với mẹ mà đã trở thành hiện tại của tôi. Thật hiếm hoi, mười hai năm qua,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.