NĂM EM GẶP ANH - Trang 95

động. Tôi hoàn toàn không nhận ra cơn giận điên cuồng của mình là gì mãi
cho đến khi vấy chất bẩn ra khắp những vòng tròn khó hiểu trên sàn nhà,
những vệt dài chẳng đâu vào đâu của một người phụ nữ giận dữ.

Đã nửa đêm, nhưng tôi không thể dừng được: tôi nhấc điện thoại lên.
Larry trả lời giọng chuếnh choáng, anh ta luôn luôn trả lời. Anh để điện

thoại mở cả đêm, liên tục trông chờ để nghe tin tức xấu nhất về con gái anh
ta mỗi lần cô bé rời nhà đến sàn nhảy disco hoặc ở qua đêm tại nhà bạn với
một cái váy quá ngắn, lắc lư với đôi chân cò hương trên đôi giày cao gót đến
nỗi không thể giữ thăng bằng. Tâm trạng căng thẳng về con gái sẽ giết anh
ta mất thôi.

“Larry, là tôi đây.”
“Jasmine,” anh ta đáp lời. “Ôi Chúa ơi. Mấy giờ rồi?” tôi nghe anh ta dò

dẫm xung quanh. “Cô ổn chứ?”

“Thực sự là không ổn, anh đã sa thải tôi.”
Anh ta thở dài. Anh ta vẫn còn tử tế nên nghe có vẻ ngượng ngập khi lắp

bắp, nửa tỉnh nửa mê, trả lời tôi một cách tôn trọng, nhưng tôi cắt ngang lời
anh.

“Vâng, vâng, anh đã nói điều đó trước kia, nhưng nghe này, tôi cần phải

bàn một chuyện khác. Chế độ “Kỳ nghỉ về vườn.” Nó không tốt cho tôi.
Chúng ta cần phải hủy bỏ nó đi. Ngừng nó lại.”

Anh ta lưỡng lự. “Jasmine, đó là một phần trong hợp đồng. Chúng ta đã

đồng ý rồi mà...”

“Đúng, chúng ta đã đồng ý, cách đây bốn năm, khi đó tôi không hề nghĩ

anh sẽ sa thải tôi và rồi ép buộc tôi ngồi chết dí ở đây cả một năm trời. Tôi
cần anh ngừng nó lại.” Giọng tôi có vẻ bồn chồn, căng thẳng, giống như tôi
cần một liều ma túy vậy. Đúng là tôi cần. Tôi cần công việc. Tôi cần công
việc giống như một con nghiện ma túy cần một liều thuốc. Tôi tuyệt vọng.
“Nó đang giết tôi, tôi thề đấy, Larry. Anh không biết cái thứ quái quỷ này
làm cái gì trong đầu anh đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.