Trạng thưa rằng:
- Tâu bệ hạ, tôi sinh ra đã biết ngay, chỉ còn chỗ nào tôi không biết, thì hỏi nhà sư một vài chữ mà thôi.
Vua thấy trạng ứng đối, chưa biết lễ phép, ăn nói không được khiêm tốn, mới cho về học lễ phép, ba năm rồi mới dùng làm quan.
Nguyễn Hiền về nhà ở không được bao lâu, có sứ Tàu đem một bài thơ ngũ ngôn sang thử nhân tài nước Nam.
Thơ rằng:
Lưỡng nhật bình đầu nhật,
兩日平頭日
Tứ sơn điên đảo sơn;
四山顚倒山
Lưỡng vương tranh nhất quốc,
兩王爭一国
Tứ k hẩu tung hoành gian.
四口縱橫間
Vua hỏi các quần thần thì không ai hiểu nghĩa lý ra làm sao. Phải sai hai quan văn võ đến nhà ông Nguyễn Hiền mời vào triều để hỏi.
Hai quan sứ đến làng Hà Dương, gặp một đứa trẻ trong nhà hàng, mặt mũi phương phi. Sứ giả hỏi thì đứa trẻ ấy không thèm đáp lại. Mới
đọc câu đối nôm rằng:
“Tự (
字
) là chữ, cất giằng đầu chữ tử (
子
) là con: Con ai con ấy?”
Đứa trẻ đối ứng khẩu ngay rằng:
“Vu (
于
) là chưng, bỏ ngang lưng chữ đinh (
丁
) là đứa: Đứa nào đứa này?”
Sứ giả biết đứa trẻ ấy tức là Trạng Hiền, mới hỏi thăm đến tận nhà, thì thấy Trạng đang lúi húi ở dưới bếp, nhân lại đọc một câu rằng:
“Ngô văn quán tử viễn bào trù; hà tu mị táo.”
Trạng ứng khẩu đối rằng:
“Ngã bản hữu quan cư đỉnh nại; k hả tạm điều canh.”
Sứ giả thấy ứng đối nhanh nhẩu và có ý cao, chịu là giỏi, mới bày kể ý vua xin mời vào kinh.
Trạng nói rằng:
- Thiên tử trước bảo ta chưa biết lễ phép, nhưng chẳng những là Trạng chưa biết lễ phép, cả đến thiên tử cũng chưa biết lễ phép.