thời đó: phản đối Nho, Mặc, phản đối nhóm danh gia biện thuyết như Huệ-
Thi, Công- Tôn- Long, phản đối lòng vị- kỷ, trọng tử- sinh, sát lợi- hại,
phản đối cả Nhân, Nghĩa và cái thói" cầu- tri", " trục- học", " xá- kỷ thích
nhơn", nhất là những hành động hứu- vi của nhóm pháp- gia thời bấy giờ.
Tuy nhiên sự phản đối ấy của Trang tử không phải là lối phản đối công kích
của người phản thế (ghét đời là vì bất mãn đối với đời) mà thực ra là lối
lập- ngôn đặc biệt của người đã" vượt qua bến bên kia" " đáo bỉ ngạn", theo
danh từ nhà Phật, con người giải thoát" để trở về nguồn cội" của cái" Sống
Một" mà ta sẽ thấy trình bày sau đây.