NĂM NGƯỜI ĐÀN BÀ SI TÌNH - Trang 59

Với chừng đó tiền, đủ để bắt đầu một cuộc đời mới. Họ bèn thận trọng

viết thư cho nhiều người quyến thuộc ở Kinh đô, bảo: “Bị quỷ nhập, hai
chúng tôi đã phạm tội yêu nhau nên không thể tránh khỏi bị Trời Phật trừng
phạt. Trên đời này không còn chỗ dung thân, cho nên hôm nay chúng tôi
quyết định từ giã cõi trần này.”

Osan tháo chiếc tượng Phật xưa nay vẫn đeo trong người. Moemon thì cởi

bỏ thanh gươm chuôi có nạm rồng mà khi đi hành hương chàng đã mang
theo. Họ cố để những di vật đó lại để cho người xem sẽ nhận ra là cả hai đã
chết. Cuối cùng, cẩn thận hơn, họ cởi áo và dép ra, để lại bên gốc cây liễu
bên bờ hồ.

Đêm đó, đôi tình nhân chuẩn bị sẵn sàng. Họ mở cánh cửa tre nơi quán

trọ họ trú ngụ, hát to cho mọi người nghe. “Vì những lý do chỉ có chúng ta
biết với nhau, chúng ta quyết định từ bỏ cõi đời.” Họ chạy ra khỏi nhà, và lát
sau, người ta nghe thấy tiếng niệm A Di Đà Phật nơi ghềnh đá, sau đó là
tiếng hai thân người rơi xuống nước. Mọi người thương cảm vô cùng.

Nhưng thật ra thì Moemon cõng Osan trên lưng, mang nàng chạy theo

chân núi, qua khu rừng rậm đến một làng hẻo lánh, trong khi đó hai ngư phủ
mà anh thuê nhào xuống nước giả làm hai kẻ trầm mình rồi lặn đi một đỗi
xa, nhô lên một bãi khác không hề ai hay biết.

Mọi người đổ xô tìm kiếm nhưng không thấy gì. Đến sáng mai, khi thấy

di vật của họ để lại bên gốc cây liễu, mới tin chắc hai người đã chết. Những
di vật ấy liền được gói lại gửi về Kyoto cho gia đình Osan.

Gia đình Osan giữ kín chuyện, không làm rùm beng lên, nhưng rồi

chuyện cũng lọt ra và miệng tiếng không ngớt xì xào. Quả thật tai ương mà
hai kẻ tạo ra vẫn không chấm dứt được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.