NAM THẦN BIẾN THÀNH CÚN - Trang 177

Tô Tiểu Đường cúp điện thoại, cả người rã rời, mệt mỏi nằm sấp trên

bàn.

"Cậu gọi điện thoại cho ai vậy?" Lý Nhiên Nhiên bước đến, đưa một

thanh chocolate đến miệng cô.

Tô Tiểu Đường không muốn ăn, thuận miệng trả lời, "Một người bạn."

Lý Nhiên Nhiên nghĩ không đơn giản như vậy, nhưng lại không tiện

hỏi nhiều, "Buổi tối mình ngủ với cậu nhé? Nhìn bộ dạng của cậu bây giờ
mình thật sự rất lo lắng khi để cậu ở nhà một mình, ngất xỉu không ai hay,
dù sao thì đêm nay Tiết Khải cũng tăng ca trong nhà chỉ có một mình
mình."

Tô Tiểu Đường không còn sức lực mở miệng, gật đầu.

Ban ngày, Tô Tiểu Đường lái xe một vòng quanh thành phố tìm, trên

đường liên tục quan sát hy vọng sẽ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngay
lối rẽ kế tiếp, nhiều lần nhận nhầm cún của người khác thành Phương Cảnh
Thâm. Thật vất vả mới điều chỉnh được giờ giấc làm việc, nghỉ ngơi, giờ lại
rối loạn cả. Hình tượng mới vừa có chút thay đổi giờ thoáng cái đã mất hết,
đầu tóc rối bù, tâm thần hoảng loạn trông như một người điên.

Buổi tối, Lý Nhiên Nhiên nằm bên cạnh đã sớm ngủ say, Tô Tiểu

Đường nằm trên giường, thân thể mệt mỏi đến cực điểm lại không hề buồn
ngủ, trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu tràn ngập bóng
dáng Thịt Viên và Phương Cảnh Thâm, chút tiếng động nhỏ cũng khiến cô
tưởng rằng Phương Cảnh Thâm trở về, nhớ đến hình ảnh anh chăm chỉ
luyện tập , nằm trên sofa dùng chân lật sách, mỗi lần bị cô sờ đầu lỗ tai lại
bất giác run lên, đã lâu rồi không thấy tác phong nghiêm túc, lại thích sạch
sẽ ấy... Gối nằm bất giác lại ướt hơn nửa bên...

Đêm khuya vắng người, lúc khó ngủ, tâm trạng đang rối bời, bên tai

đột nhiên truyền đến một âm thanh rất nhỏ, Tô Tiểu Đường vội vàng ngừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.