NAM THẦN BIẾN THÀNH CÚN - Trang 336

"Ừ..." Tô Tiểu Đường gãi gãi đầu, nhanh như chớp chạy vào nhà lấy

một đôi găng tay.

Bà ngoại nhìn hai người gật đầu cười híp mắt.

Một lát sau, anh họ cũng rời giường, ôm tay nhích gần ra cửa xem cho

đến khi lạnh quá chui lại vào nhà, đi vào trong phòng hô: "Vợ ơi, anh lạnh
chết mất!"

"Lạnh chết sao anh không mặc nhiều quần áo một chút?"

"Anh mặc rồi, nhưng tay và cổ anh cũng lạnh nữa! Khăn quàng và

găng tay em đan cho anh khi nào mới có thể dùng chứ?"

Chị dâu cầm đồ ăn từ trong bếp đi ra, "Giục cái gì mà giục không phải

là đang đan cho anh sao!"

"Cũng hơn nửa tháng rồi, đợi nữa thì chắc mùa xuân cũng đến rồi!"

Anh họ lẩm bẩm oán giận, chẳng qua thấy vợ đan khăn cho mình trong
lòng vẫn vui vẻ.

Phương Cảnh Thâm vẫn luôn nhìn hướng chị dâu họ, Tô Tiểu Đường

cầm găng tay từ trong nhà ra hỏi: "Làm sao vậy?"

Phương Cảnh Thâm cười cười: "Không có gì, chỉ là chưa từng nhìn

thấy khăn quàng và găng tay tự đan thôi."

Mợ nghe vậy cười nói: "Có gì đâu, rất đơn giản, Tiểu Đường cũng

biết! Đúng không Tiểu Đường!"

"Thật hả?" Phương Cảnh Thâm nhướn mày.

Tiểu Đường cười hi hi hai tiếng gật gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.