NAM THẦN BIẾN THÀNH CÚN - Trang 367

đó chứ, nhưng thoạt nhìn có chút ngốc nghếch, làm sao vậy? Hai người cãi
nhau à?”.

“Không có đâu, cảm ơn” Phương Cảnh Thâm tắt điện thoại, khóe môi

nhếch lên nụ cười khổ.

Chỉ thử một chút thôi mà, lại có thể làm cô sợ tới mức tắt luôn điện

thoại.

Quên đi, để cho cô yên tĩnh một chút, nhưng mà, anh sợ cô bình tĩnh

quá mức,… sau khi yên tĩnh xong thì chính anh lại không nhìn thấy kết
quả.

Do dự thiếu quyết đoán, lo được lo mất, biến thành một người không

giống với mình, hóa ra đây là cảm giác thích một người.

Sau khi Tô Tiểu Đường tắt máy từ ngày đó cũng không thấy mở máy

lại, thậm chí đại não tự động lựa chọn cách quên đi tin nhắn của ngày hôm
đó.

Đảo mắt một tuần đã qua, mấy ngày nay ngoại trừ có chút hoảng sợ,

cô vẫn rất thoải mái, mỗi ngày bà ngoại làm cho cô đồ ăn rất ngon, rảnh
không có gì làm liền trêu đùa với đứa cháu nhỏ hoặc tản bộ với cún, quan
trọng nhất là không có người nào giúp cô sắp xếp buổi xem mắt, thậm chí
ngay cả nhắc một câu cũng không có, quả thực làm cho cô thấy không
quen.

“Tiểu Đường à, bữa nay đã là mùng bảy rồi, con còn chưa về sao?”.

“Con muốn ở lại giúp đỡ bà ngoại vài bữa nữa!”.

“Bà rất tốt, không cần con giúp đâu, con cứ làm việc của con đi!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.