NAM THẦN BIẾN THÀNH CÚN - Trang 437

nhau cả, nếu không so chỉ số thông minh của cô và Phương Cảnh Thâm
chuyện này sẽ không có khả năng xảy ra.

Tô Kiến Thụ nhìn cô vì cuốn sổ đó mà mê mệt, lắc đầu ngao ngán,

ông quan sát Phương Cảnh Thâm lâu như vậy, tên tiểu tử đó miễn cưỡng
cũng xem là đạt yêu cầu, sau này nếu nó dám khi dễ Tiểu Đường, ông chỉ
cần làm chỗ dựa cho Tiểu Đường là được.

Lúc Tiểu Đường rời đi, Tô phu nhân gấp gáp chạy tới hỏi ông, Tiểu

Đường rốt cuộc muốn cái gì, nghe nói chỉ muốn lấy hộ khẩu thì không tin.

"Nó lấy cái đó làm gì?"

"Kết hôn." Tô Kiến Thụ trả lời.

Tô phu nhân nở nụ cười, "Hóa ra là nó muốn bỏ trốn cùng đàn ông?

Ông sẽ không lấy tiền của chúng ta đi trợ cấp cho bọn nó đấy chứ?"

"Tên đàn ông mà bà nói chính là con trai trưởng của Phương Trạch

Minh - Phương Cảnh Thâm." Tô Kiến Thụ hừ một tiếng xoay người bỏ đi.

Tô phu nhân há hốc mồm, mặt như màu đất, không thốt nên lời.

***

Hôm sau là ngày một tháng bảy âm lịch, bầu trời trở lại vẻ sáng sủa

như trước, khắp nơi trên đường đều tràn ngập hương vị lãng mạn.

Chạng vạng, Tô Tiểu Đường xin nghỉ sớm hai giờ, cất quyển sổ hộ

khẩu đi đến bệnh viện chờ Phương Cảnh Thâm.

Cuối cùng cũng đợi được Phương Cảnh Thâm đi ra, Tô Tiểu Đường

đang muốn tiến lên đón anh, nhưng ánh mắt của anh vừa dán lên người con
liền dời đi nơi khác, sau đó như không nhìn thấy cô tiếp tục đi thẳng về
phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.