thế nhất thời trở nên thật kiêu ngạo: “Anh tới làm gì?”
Tần Mặc yên tĩnh đứng tại cửa ra vào, cúi đầu nhìn thoáng qua cái túi to
dưới chân mình, Tô Song Song theo tầm mắt của anh nhìn thoáng qua, vừa
thấy trong chiếc túi trong suốt là nồi chén muỗng của mình , nhất thời chạy
tới, liền đem chúng đổ ra.
Cô đang cảm thấy hài lòng thì nhận ra mặt trên chiếc gối bị dính cháo, cô
lập tức nổi giận, cô ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, vẻ mặt hận không thể tiêu
diệt bộ dáng của anh ta ngay tại chỗ, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu
cầm thú, anh không nên quá đáng.”
Tần Mặc như cũ mặt không chút thay đổi, anh cúi đầu nhìn cô với bộ
mặt đau khổ đang ngồi xổm trên mặt đất, mới mở miệng lần nữa làm dấy
lên cuộc đấu tranh giai cấp.
“Là cô nói mối thù của chúng ta vẫn chưa xong, vậy cô là kẻ thù của tôi,
đối xử với đồ vật của kẻ thù như vậy, đã rất nhân từ rồi."
“…” Tô Song Song nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu, đè nén sự
kích động muốn nhào tới cào hắn, không phải là vì cô trở nên yên tĩnh, mà
vì cô biết rõ, thực lực của cô quá mức cách xa, cô đánh không lại, chỉ có
thể nhẫn nhịn nằm gai nếm mật!
“Vậy anh có thể đi rồi!” Tô Song Song trong đầu buồn bực, nồi chén
chậu muỗng mới được lấy về liền bị cô ném trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy
oán hận.