NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1127

có muốn hỏi vị quân sư quạt mo Bạch Tiêu kia thật, thì cũng không thể có
khả năng để hỏi.

Tần Mặc không nói lời nào, lại càng làm cho cơn tức giận của Tô Song

Song bốc lên ngùn ngụt. Cô căn bản không chịu nổi tính tình lẫn sự cố tình
tiếp tục dây dưa vướng mắc của anh lúc này.

Giờ này khắc này, Tô Song Song cảm thấy mình quả thực đúng là một cô

gái quá mức ngu ngốc, từ đầu tới cuối người kia vẫn đang luôn đùa cợt với
cô.

Nhưng mà cô thì sao nhỉ? Chẳng những cô không hề nhìn ra chút mảy

may nào không thích hợp mà lại còn ngốc nghếch hết chỗ nói, cứ một mực
suy nghĩ cho anh, không muốn để cho anh cảm nhận thấy lòng người dễ
thay đổi tựa như sự chênh lệch khổng lồ về mức nước của lòng sông với
mặt biển vậy.

Tô Song Song không kìm nổi dòng suy nghĩ của mình, liệu có phải ngay

tại thời điểm cô đang vắt hết óc ra để nghĩ phải làm như thế nào để không
làm tổn thương tới sự tự tôn của Tần Mặc, thì Tần Mặc lại đứng ở bên cạnh
để nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô mà cười đến vui vẻ hay không?

Càng nghĩ Tô Song Song càng cảm giác mình đã phải chịu uất ức.

Nhưng cô lại không muốn khóc trước mặt Tần Mặc. Chỉ có điều lúc này
đây, những giọt nước mắt trong hốc mắt của cô thực sự là không có chút
tiền đồ nào, dường như cho dù cô có cố gắng nhẫn nhịn như thế nào đi nữa,
chúng vẫn không chịu dừng chảy, cứ thi nhau lăn ra bên ngoài, từng giọt,
từng giọt nx mắt lớn cứ theo nhau lăn qua chiếc cằm nhỏ nhỏ xuống trên
mặt đất, tóe lên những đóa hoa bọt nước.

Tần Mặc nhìn thấy Tô Song Song khóc, trong nội tâm của anh cũng cảm

thấy rất không thoải mái, nỗi đau nhức cứ dần dần lan ra..., Anh há to

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.