NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1194

đến một số chuyện chẳng có gì là thú vị, những chuyện đã xảy ra với mình
cách đây năm năm.

Mặc dù Tô Song Song không để lộ bất cứ biểu cảm gì để cho Tần Dật

Hiên nhìn thấy, nhưng trong lòng cô lại thấy rất khó chịu. Khi ăn xong đến
miếng cháo cuối cùng, Tô Song Song dứt khoát xoay người lại nằm xuống
trên giường, quay lưng về phía Tần Dật Hiên.

Tần Dật Hiên liếc mắt nhìn chén cháo đã hét sạch ở trong tay mình, hình

như cũng cảm thấy rất hài lòng, anh tiện tay đặt chiếc chén không ở bên
cạnh, trên chiếc tủ đầu giường, sau đó cứ ngồi an tĩnh ở bên cạnh Tô Song
Song như vậy, chuyên chú nhìn vào gò má của cô một cách chăm chú.

Tần Dật Hiên đã tạm thời xử lý xong chuyện của công ty, cho nên mấy

ngày này, anh tính toán ở lại bên cạnh để hầu hạ Tô Song Song ngày đêm
không rời, anh hy vọng có thể làm cho Tô Song Song thấy cảm động.

Không biết đã trải qua bao lâu, Tô Song Song cảm thấy phía ngoài cửa

sổ ánh mặt trời đã trở nên không còn chói mắt nữa, rốt cuộc cô liền mở hai
mắt ra, mờ mịt nhìn về phía trước mặt.

"Anh à, anh hãy để cho em đi đi thôi, bây giờ anh để cho em đi, anh sẽ

vẫn luôn là người anh trai mà em quý mến nhất... Đừng..."

Tô Song Song còn chưa nói hết câu, trong nháy mắt, Tần Dật Hiên liền

tóm lấy cánh tay của cô, xoay cô lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tần Dật
Hiên có vẻ rất kích động, anh chau mày, cuối cùng, anh cũng không có biện
pháp nào để tiếp tục tự lừa mình dối người được nữa.

Anh nhìn chăm chú thật sâu vào trong mắt của Tô Song Song. Trong đôi

mắt nhỏ dài tràn đầy khổ sở, một lát sau, anh mới gầm nhẹ lên một tiếng,
khàn giọng nói: “Anh có lỗi gì đây? Anh có lỗi gì, khi mọi việc anh làm
cũng chỉ là vì anh yêu em chứ? Anh có lỗi gì, khi anh chỉ có ước muốn làm
sao em ở lại đây, ở lại bên cạnh anh!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.