NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1368

nhìn khuôn mặt của cô nhăn lại như cái bánh bao nhỏ, cũng là một chuyện
rất hạnh phúc.

Niềm hạnh phúc này cứ từ từ nhập dần vào trong đầu của Tần Mặc, làm

cho anh cảm thấy hơi sững sờ. Anh không khỏi dừng bước lại, loại cảm
giác lạ lẫm này, làm cho anh cảm thấy rất ngạc nhiên, lại có chút ít mê
mang.

Tô Song Song đang bước đi tới phía trước, đột nhiên nghe thấy đằng sau

mình không có động tĩnh gì, cũng dừng bước quay đầu nhìn lại. Cô liếc
nhìnvề phía Tần Mặc, thấy anh vẫn đứng ở tại chỗ đó vẻ mặt mê mang hồ
đồ, giống như một đứa trẻ bị lạc đường vậy.

Ngoài trời lạnh lẽo đến như vậy mà còn đứng ở đó... Tô Song Song bẹt

miệng, trong lòng cô chỉ nghĩ, đây không phải là cô đang đau lòng cho Tần
Mặc bị đứng trong gió rét, mà chỉ là cô đang chăm sóc cho người hàng xóm
của mình mà thôi. Với sự tưởng tượng như vậy, cô đi ngược trở lại, vươn
tay ra nắm chặt lấy cánh tay của Tần Mặc, rầu rĩ dắt lấy anh đi vào trong
hành lang.

"Anh đi mau lên một chút! Nếu như anh mà bị bệnh, ngày mai ai là

người đưa em đi xem nhà mới đây?" Tô Song Song dường như sợ Tần Mặc
sẽ sinh ra hiểu lầm, giải thích một câu giấu đầu lòi đuôi, nói xong chính
mình còn cảm thấy rất có đạo lý, chút xấu hổ lúc trước, giờ đây chỉ trong
nháy mắt cũng đã tan thành mây khói.

Tần Mặc đã lấy lại tinh thần nhi, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn

của Tô Song Song đang nắm lấy ống tay áo màu đen của anh, càng làm nổi
bật lên bàn tay nhỏ bé trắng nõn và mềm mại của cô, suýt nữa đã làm cho
anh không kiềm chế được mình mà vươn tay ra tóm lấy bàn tay nhỏ bé của
cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.