NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1482

người bọn họ cứ như vậy, cả đời không còn qua lại với nhau nữa, dường
như cũng không được thoả đáng, ít nhất bọn họ cũng nên công bằng mà
ngồi nói chuyện với nhau một hồi.

"Ừ, chỉ có điều là phải ngồi nói chuyện ở trong nhà họ Tần, tránh cho

anh ta lại nghĩ ngợi những chuyện gì đó lệch hướng." Tần Mặc nói xong lại
xê dịch về phía bên này của Tô Song Song, vươn tay bắt lấy tay trái của cô,
loay hoay đùa nghịch ngón tay của cô. Ngón tay của Tô Song Song có chút
thịt khá đầy đặn, sờ vào cảm thấy cực kỳ có cảm giác...

Tô Song Song vừa nghe đến đoạn “phải ngồi nói chuyện ở trong nhà họ

Tần”, trong nháy mắt, liền nghĩ ngay tới ông nội Tần, toàn thân run lên.
Tần Mặc lại tưởng rằng Tô Song Song bị lạnh, nên anh duỗi cánh tay ra ôm
cô vào trong lòng, giọng điệu nói như không có vấn đề gì xảy ra: "Nếu em
cảm thấy lạnh, thì chui vào trong chăn."

Chui vào trong chăn, chui vào trong chăn... Tô Song Song vừa nghe thấy

mấy chữ kia, trong nháy mắt liền nhớ lại câu “cút ra khỏi giường, cút ra
khỏi giường”, thân thể lại run lên một lần nữa.

Lúc này Tần Mặc cũng không chờ Tô Song Song mở miệng nữa, anh

trực tiếp lôi cô một cái, cả hai người liền ngã xuống giường. Anh vươn bàn
tay to ra kéo chăn lên, che kín cho cả hai người.

"Còn lạnh nữa không?" Tần Mặc nhẹ giọng hỏi một câu.

Tô Song Song cảm nhận thấy hơi thở ấm áp của Tần Mặc đang phun ra ở

trên mặt mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền ửng hồng, trong nội tâm
của cô đang gầm thét: anh đó, lúc nào cũng chỉ biết nói lạnh! Nhưng chẳng
qua cô vẫn có chút rụt rè như cũ, chỉ đơn giản trả lời một câu: "Không lạnh
nữa, nhưng mà..."

"Hả?" Tần Mặc chống vào cái trán Tô Song Song, hừ nhẹ một tiếng,

trong nháy mắt, hơi thở của Tần Mặc xen lẫn mùi vị thuốc lá nhàn nhạt ập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.