NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1688

trong mũi lại thấy cay xè, rốt cuộc cô cũng không thể nào nén nhìn nổi
những dòng nước mắt được nữa.

"Đúng vậy! Em đã lừa anh rằng em bị bệnh ung thư là không đúng,

nhưng mà, đó là bởi vì em đã quá yêu anh, tại sao anh biết được em không
có bệnh, lại cứ một mực cho chỉ muốn rời khỏi em?"

Dương Hinh nói đến đây thì cô lại đưa tay ra túm lấy tay của Bạch Tiêu,

dùng sức nắm lấy thật chặt: "Em đã thật vất vả lắm mới nắm có thể nắm
được bàn tay của anh, làm sao em lại cam tâm buông tay anh được! Anh
bảo em phải làm thế nào để cam tâm buông tay anh ra được đây!"

Dương Hinh càng nói càng trở nên kích động, cuối cùng suýt nữa cô đã

không khống chế được tính tình của mình. Dương Hinh hít một hơi thật
sâu, từ từ một lúc lâu sao cô mới đứng vững nổi, cảm xúc của cô gần như
đã hỏng mất rồi.

"Em cũng không muốn! Em cũng không muốn để cho anh phải nằm ở

chỗ này, không thể nhúc nhích được. Nhưng mà, nếu như không làm như
vậy, anh sẽ liền muốn rời khỏi em để đi tìm người phụ nữ kia!"

"Anh Bạch Tiêu, em đã yêu anh nhiều năm như vậy, tại sao anh lại có thể

tàn nhẫn đến như vậy. Anh đã cho em những ngày tháng hạnh phúc như
vậy, chẳng lẽ lại chỉ vì em sẽ bị chết hay sao?"

Dương Hinh nói đến đây thì không nhịn được nữa, lại bật khóc: "Nếu

như quả thật chỉ vì đoán em sắp chết rồi, cho nên anh mới lưu lại ở bên
cạnh em hay sao? Nếu đúng vậy thì em cũng cam tâm tình nguyện, nhưng
mà tại sao em lại không có bệnh chứ? Tại sao em lại cứ sống rất tốt như
thế? Tại sao anh lại muốn rời khỏi bên cạnh em chứ?”

Dương Hinh nói đến câu cuối cùng, cô đã khóc đến không thành tiếng.

Cô nhào vào trên người Bạch Tiêu, khóc rống lên: "Thật sự là em không hề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.