NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1690

"Từ sáng sớm hôm qua anh đã tỉnh lại rồi." Bạch Tiêu nhẹ nhàng nói ra

những lời này, Dương Hinh vừa nghe thấy, cả người giống như bị điện giựt,
cô đảo ánh mắt lòng vòng, trong nháy mắt đã suy nghĩ được rõ ràng rồi.

Cô lui về phía sau hai bước, sau đó bắt đầu cười lớn, cười xong lại tiếp

tục khóc. Cô nhìn Bạch Tiêu, cảm thấy người tàn nhẫn nhất trên cái thế giới
này, chính là anh.

"Nói như vậy, là cả Tần Mặc cùng Lục Minh Viễn cũng đều đã biết rồi

phải không? Anh làm như vậy mục đích để làm cái gì? Muốn được nghe từ
chính miệng em nói những điều này đúng không? Vậy rốt cuộc anh muốn
làm cái gì chứ?" Nói đến câu cuối cùng, Dương Hinh đã không nhịn được
nữa liền cao giọng gào thét thành tiếng.

Bạch Tiêu lại thở dài, trong nháy mắt tựa như anh đã già đi rất nhiều, anh

thở dốc một cái, sau đó cố sức nói: "Anh... ôm một chút kỳ vọng... Kỳ vọng
đó không phải là em..."

Một câu nói ra làm Dương Hinh sửng sốt, lặng người. Bạch Tiêu cúi đầu,

hai mắt nhắm lại vẻ đầy thất vọng, lúc này, sự khó chịu trong lòng anh cũng
không thể ít hơn so với Dương Hinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.