NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1714

Tần Mặc không trả lời câu hỏi của Tô Song Song, mà là đưa tay, bất ngờ

không kịp đề phòng kéo Tô Song Song vào trong ngực của mình, cánh tay
đảo một cái, để cho cô ngồi ở bên cạnh, sau đó cánh tay giữ chặt cả đầu vai
của cô.

Tô Song Song bị Tần Mặc túm lấy, chỉ có thể dựa vào trong ngực anh,

khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, nhìn chung quanh, thấy không có ai
nhìn sang, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bàn tay Tô Song Song kéo ống tay áo của Tần Mặc, khẽ ngửa đầu hỏi:

“A Mặc, anh đây là muốn náo loạn kiểu nào?”

“Em tin anh không?” Tần Mặc cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Song

Song, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói thong thả.

Tô Song Song không hề nghĩ ngợi gật gật đầu, sao có thể không tin anh

được, khóe miệng Tần Mặc đột nhiên khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười, mê loạn
mắt Tô Song Song.

Chỉ nghe anh nói: “Vậy thì ngoan ngoãn dựa vào anh một lát thôi, tất cả

đã có anh.” Tần Mặc nói xong, nắm thật chặt cả cánh tay Tô Song Song, để
cho cô càng dựa thêm vào trong ngực mình.

Vì tránh né ông cụ Tần, chưa tới sáu giờ Tần Mặc đã kéo Tô Song Song

dậy, mang theo cô lên đường chạy trốn, bây giờ cũng mới hơn bảy giờ,
nghe Tần Mặc vừa nói như thế, Tô Song Song thật sự hơi mệt nhọc.

Cô tìm một vị trí thoải mái trong ngực Tần Mặc, cọ cọ, chỉ muốn nhắm

mắt một lát, không ngờ ở trong lồng ngực ấm áp của Tần Mặc lập tức ngủ
thiếp đi.

Chờ đến khi Tô Song Song tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang ở trên

máy bay rồi, đang dựa vào đầu vai Tần Mặc ngủ được mơ mơ màng màng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.