Tần Mặc rít một hơi thuốc, nhìn về phía Bạch Tiêu, suy nghĩ một chút,
gật đầu một cái đúng là sự thật. Anh lại còn bổ sung thêm một câu: "Cậu
còn nói tiểu bảo bối ơi, hãy để cho anh hôn một cái."
"Tôi đã nói vậy thật sao!" Bạch Tiêu bị dọa cho sợ lập tức vội vàng lấy
tay quệt quệt lên miệng của mình, vừa lau vừa nói lầm bầm: "Không hôn ai
hết, tôi đây chính là một người đàn ông chính trực! Nhất định là cậu…"
Lục Minh Viễn nhìn thấy Bạch Tiêu lại sắp bắt đầu nói những câu có
chút vô dụng, anh cầm lấy cái ly ở bên cạnh mình lên ném về phía Bạch
Tiêu. Bạch Tiêu bị dọa cho sợ, lắc mình tránh sang một bên tránh, nuốt
luôn câu nói sắp sửa vọt ra ngoài miệng kia vào trong bụng.
"Được rồi được rồi! Mực nhỏ xuống vẫn còn dấu vết, cần phải đánh anh
thì cũng đã đánh rồi! Chuyện này cứ thế cho nó trôi qua đi." Lục Minh
Viễn chỉ sợ Bạch Tiêu lải nhải mãi không xong, cuối cùng lại lôi kéo anh
cuốn vào trong vòng xoáy đó, để cho Bạch Tiêu được dịp nhạo báng, lại
còn bị Bạch Tiêu đè ép xuống dưới thân thể mà bắt nạt nữa.
Lục Minh Viễn quay đầu nhìn về phía Tần Mặc, xoay chuyển đề tài
nhanh như gió, nói với Bạch Tiêu một câu: "Đúng rồi! Anh Tần Mặc đã cãi
nhau với Nhị Manh Hóa rồi."
Bạch Tiêu cũng không muốn nhắc lại chuyện tối ngày hôm qua nữa, dựa
theo bậc thang mà Lục Minh Viễn đã dựng lên để đi xuống (*). Anh vội
vàng che bên mặt bị sưng lên hỏi: "Sao vậy? Thế nào mà hai ngươi lại có
thể gây gổ với nhau được chứ?"
(*) Ý nói Lục Minh Viễn đã mở lối thoát cho tình thế đang bế tắc của
Bạch Tiêu
"Anh Tần Mặc ghen bởi vì chuyện của cô em gái anh ấy!" Lục Minh
Viễn vừa nghĩ tới hình dáng của Tần Mặc khi lên cơn ghen, liền không nhịn