NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1813

được mà bật lên cười, nhưng anh lại không dám cười ra thành tiếng, cứ
phải cố kìm nén lại đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.

Chỉ nháy mắt một cái, bằng sự thông minh của mình, Bạch Tiêu lập tức

nghĩ liền suy đoán ra ngay chuyện gì đã xảy ra. Anh "phì" một cái bật cười
lên thành tiếng, thật lòng không nghĩ tới Tần Mặc thật sự càng ngày càng
có tiền đồ.

"Tôi nói này, ông anh! Ngài thật sự là anh của tôi đó! Không nghĩ tới

trình độ ghen của ngài lại có thể đến mức ấy: sau một thời gian dài sống
bên nhau, bây giờ, thậm chí anh còn ăn dấm với ngay cả em gái của mình."
Bạch Tiêu cười đến mặt cũng đau, nhưng không thể dừng lại được.

Tần Mặc nhìn thấy hai người anh em tốt lại chĩa mũi nhọn về phía mình,

anh dụi tàn thuốc trong tay vào trong cái gạt tàn thuốc màu trắng ở bên
cạnh, thản nhiên hỏi lại: "Hai người chắc chắn cô ấy thực sự là em gái của
tôi chứ?"

Bạch Tiêu và Lục Minh Viễn vừa nghe thấy vậy liền thoáng sửng sốt một

chút. Quả thật tất cả mọi thủ tục đều do ông nội Tần đi làm, cho nên bọn họ
cũng không chút hoài nghi. Chẳng qua là, mọi chuyện đều do ông nội Tần
làm thì chắc cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì!

"Đều là do ông nội làm, chắc sẽ không phạm sai lầm đâu." Bạch Tiêu bị

câu hỏi kia của Tần Mặc làm khó, trong lòng anh cũng cảm thấy không còn
vững vàng như trước nữa. Nhưng mà mọi việc giao thiệp đều do ông nội
Tần tự mình giải quyết, làm sao cạm bẫy lớn như vậy có thể xuất hiện
được.

"Nếu mà đi làm giám định lại một lần nữa, trong lòng tôi cũng có cảm

giác không nỡ. Nhưng mà nhìn cô gái này, thì thấy ánh mắt không hề đơn
thuần giống như hình dáng bên ngoài." Hiếm khi Tần Mặc có thể nói liền
một hơi hết cả câu nói dài như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.