NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1853

Tần Mặc cảm nhận thấy trên người mình chợt mát lạnh. Anh chậm rãi

xoay người lại. Trong nháy mắt Tô Song Song cảm thấy một cảm giác bị đè
nén giống như có Đại Ma Vương giáng thế. Cô ôm chăn theo bản năng lui
về sau một bước, khí thế hùng hổ vừa rồi trong nháy mắt biến mất tăm
không thấy đâu nữa, nhưng vẫn còn rất không có tiền đồ mà nuốt nước
miếng một cái.

Ngờ đâu khi Tần Mặc quay người lại, trên người anh cũng trơn bóng như

cô! Tô Song Song nhìn Tần Mặc, chợt cô trợn to cặp mắt, ngay sau đó
giống như phản xạ có điều kiện, liền cầm lấy chiếc gối đầu để ở một bên,
đập vào trên mặt Tần Mặc, từ cổ họng rống lên một tiếng: "Đồ lưu manh!"

Tần Mặc không ngờ rằng Tô Song Song lại tập kích bất thình lình như

vậy, thời điểm anh lấy được chiếc gối đầu xuống thì đã chậm nửa nhịp, Tô
Song Song đã bọc chăn vào người "chạy trốn" mất rồi.

Tần Mặc cau mà nhìn lại tình cảnh do chính mình đã tạo nên kia một

chút, phiền não đưa tay kéo chiếc ga giường lên, bọc vào người, tiếp tục
ngủ.

Tô Song Song ôm chăn đứng ở cửa, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Mặc.

Thấy anh không đuổi theo mình tới đây, liền thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt
vội vàng chạy lệt sệt nhảy vào phòng để quần áo ở cách vách.

Đợi đến khi Tô Song Song ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, đang định đi vào

trong phòng bếp làm một chút đồ ăn, thì đã ngửi thấy mùi cơm thơm thơm.
Vẻ mặt của cô đầy vẻ nghi ngờ, theo lý thuyết, Tần Mặc mới vừa rồi còn
đang ngủ, không thể nào thức dậy để nấu cơm được!

Nhưng đến khi Tô Song Song tiến vào phòng bếp, cô nhìn thấy Cô Tô

Na mặc tạp dề, đang tráng trứng tươi thì trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc,
nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tiểu Na?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.