NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1904

Tần Dật Hiên miễn cưỡng cố nặn ra vẻ mặt tươi cười, đợi đến lúc Tô

Song Song rời đi, anh lập tức một cước đá luôn vào trên thân người đàn
ông bỉ ổi đang ngồi ở đó. Trong nháy mắt cả người anh liền tỏa sát khí ra
bốn phía, bộ dạng lộ rõ vẻ nham hiểm, làm cho người đàn ông bỉ ổi kia bị
dọa cho sợ đến mức không dám nhúc nhích nữa.

Tần Dật Hiên đá một cước, tựa như vẫn chưa đủ hả giận, lại điên cuồng

đá thêm cho hắn mấy đá, cho đến khi chân của mình phát đau, anh mới
dừng lại. Nhìn thấy gã đàn ông đang ở trước mặt mình, ngay cả đau cũng
không dám kêu la lên một tiếng mới thấy thoáng hả giận.

Người phụ nữ báo mập kia nhìn thấy tình cảnh này, đã sớm sợ đến mức

cả người run rẩy, không dám nhúc nhích. Thấy Tần Dật Hiên dừng lại, bà ta
vội vàng nhào qua, kêu khóc nói: "Tổng giám đốc Hiên, tôi thật sự không
hề hay biết gì hết! Cặp mắt chó của tôi không biết Thái Sơn ở trước mắt,
van xin ngài hãy tha cho chúng tôi đi!"

Bình thường người ngoài khi nhìn thấy Tần Mặc vẫn quen gọi anh với

cái là Tổng giám đốc Tần, còn gọi Tần Dật Hiên với cái tên là Tổng giám
đốc Hiên. Đối với cách xưng hô này, vẫn luôn làm cho Tần Dật Hiên không
được hài lòng, chỉ tiếc do trưởng bối đã sắp xếp, cho nên anh chỉ có thể
nhịn.

Hôm nay người phụ nữ béo mập kia thật sự không mở bình thì ai mà biết

được trong bình có gì. Tần Dật Hiên hơi khom người xuống, nhìn người
phụ nữ béo mập kia khóc đến nước mắt nước mũi đã chảy ra đầy cái mặt
mập ú, nở nụ cười thâm hiểm, nói: "Mụ và chồng của mình, hai người chỉ
có thể đi một..."

Tần Dật Hiên còn chưa nói hết, người phụ nữ béo mập kia lập tức lộ ra

biểu tình vô cùng mừng rỡ, gấp gáp đến độ khó dằn nổi cảm xúc, vội hét
lên: "Tôi! Tôi! Thả tôi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.