NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1909

Chỉ tiếc hai chân của cô lúc này đã mềm nhũn, căn bản không còn chút

khí lực nào nữa. Cô mới đá được một nửa, liền bị Tần Mặc đưa tay bắt
được. Tần Mặc không biết đang mải suy nghĩ điều gì, liền nắm lấy bắp
chân của Tô Song Song, bắt đầu nghịch vớ vần vô thức.

Tô Song Song nằm ở trên giường, lại nhìn Tần Mặc đang chơi đùa mấy

cái móng chân của mình, thật sự muốn nhắc nhở Tần Mặc một chút, tối
hôm qua cô vẫn còn chưa kịp rửa chân đâu!

"Cái đó... A Mặc a... Ha ha..." Tô Song Song cảm thấy trên người nhột

ngột cực kỳ ngứa ngáy. Ngón tay thon dài của Tần Mặc thỉnh thoảng lại
lướt qua lòng bàn chân của Tô Song Song, làm cho cô không kiềm chế
được mà rụt lại.

Nhưng vừa mới cử động, Tần Mặc lại tựa như vừa mới lấy lại tinh thần

liền quay đầu sang nhìn Tô Song Song. Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang
cố nén cười, khẽ cau mày, rốt cục mở miệng hỏi: "Em thật sự muốn đi đến
chỗ Tần Dật Hiên để làm việc sao?"Thật ra thì Tần Mặc muốn nói, nếu như
em nghĩ muốn đi làm, anh cũng có thể tìm cho em được một công ty.
Nhưng anh lại cảm thấy với tính khí kia, thì nhất định Tô Song Song sẽ
không chịu tiếp nhận.

Anh rất rối rắm, một mặt thì không muốn để cho Tô Song Song và Tần

Dật Hiên, còn có chỗ nào qua lại với nhau. Nhưng mặt khác, anh cũng
không muốn quá lộng quyền, độc quyền, tước đoạt đi sự tự do của Tô Song
Song.

Tô Song Song không nghĩ tới, Tần Mặc rối rắm đến nửa ngày như vậy

lại chính là vì cái vấn đề này. Cô quặp móng chân lại, định thu cái chân của
mình trở về, nhưng Tần Mặc như cũ, cứ gắt gao túm chặt lấy chân của cô.
Tô Song Song đành buông tha ý định chống cự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.