NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1958

Song Song cứ ngồi ở bên ngoài đến quá nửa đêm như vậy, thì cũng sẽ bị
bệnh.

Nhưng mà cho đến bây giờ Tần Mặc lại vẫn có thể không chịu đi tìm Tô

Song Song như vậy…

Tần Mặc vẫn cúi đầu nhìn sang vị trí của Tô Song Song, thấy cô dừng

lại, nhíu mày một cái, không cần hỏi cũng biết nhất định là cô đang tìm một
chỗ để ngồi xuống rồi.

Mặc dù anh còn chưa nghĩ ra sẽ phải nói với Tô Song Song như thế nào,

nhưng lại cũng không dám trì hoãn thêm nữa. Nếu không giữa đêm tối trời
lạnh như thế này, Tô Song Song lại tùy tiện ngồi xuống ở ven đường như
vậy, khẳng định sẽ rất lạnh.

Tần Mặc nhìn khoảng cách không xa, liền sải bước đi về phía bên Tô

Song Song, vừa đi vừa nghĩ sẽ phải giải thích thế nào để có thể làm cho Tô
Song Song chịu nghe.Tần Dật Hiên thở hổn hển chạy tới nơi. Khi nhìn thấy
Tô Song Song đang ngồi ở trên ghế khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên,
hai bàn tay đang buông thõng xuống ở bên người liền bắt đầu nắm thành
quyền, siết lại thật chặt, phát ra tiếng kêu "lách cách lách cách".

Tần Dật Hiên hít một hơi thật sâu, đi chậm lại bước dần tới. Chờ đến lúc

đi tới bên cạnh Tô Song Song, anh liền nửa ngồi xổm xuống, ngửa đầu lên
nhìn chăm chú vào cặp mắt đã sưng đỏ mọng lên vì khóc của Tô Song
Song.

Anh cố ép buộc mình bật cười, dịu dàng dỗ dành cô, nói giống như khi

cô còn bé vậy: "Vị tiểu thư này tương lai là một trong Bắc Đẩu Thất tinh ở
trong truyện tranh manga đây mà, đã có chuyện gì xảy ra với con vậy! Tại
sao lại ở chỗ này khóc như hoa lê đẫm mưa vậy?" (*)

(*) Lê hoa đái vũ: Câu thành ngữ. Dịch nghĩa: Giống như hoa lê đọng

sương sớm. Câu nói này nguyên gốc được trích từ câu " Lê hoa nhất chi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.