NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 2193

Dưới cái nhìn của Tô Song Song, hiện giờ tâm tình Cố Trọng nhất định

cực kỳ hỏng bét, cô một trạch nữ vạn năm, quan hệ người với người cái gì
cũng không biết, cô cũng đắn đo không biết mình nên có nét mặt gì.

“Em cứ như bình thường là được rồi, nếu ngay cả điểm mấu chốt này

cũng không qua được, không thể đi đến bước này.” Tần Dật Hiên nói xong
cho xe chạy qua khúc quanh, đã có thể nhìn thấy phòng làm việc của Cố
Trọng.

Tô Song Song vội vàng nhét miếng xíu mại cuối cùng vào trong miệng,

“Rột rột rột” hút sữa đậu nành một cái đi vào, đánh một cái ợ no nê hạnh
phúc, thời gian khống chế vừa vặn, cô vừa mới thu thập xong rác, xe dừng
lại.

Tô Song Song vừa đẩy cửa phòng ra, cả phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh,

cô tìm tìm mãi ở trong góc phòng làm việc mới tìm thấy bóng lưng tịch
mịch của Cố Trọng.

Cố Trọng nghe tiếng động quay đầu nhìn sang, anh cố sức nặn ra vẻ mặt

tươi cười, một đầu tóc rối loạn tùy tiện cột ở sau gáy kết hợp với vẻ mặt lúc
này của anh, có vẻ cực kỳ cô đơn.

Cố Trọng quay đầu nhìn đầu tiên chính là Tần Dật Hiên, đôi mắt nhỏ hơi

có vẻ đau thương này, trong nháy mắt khiến lòng đồng tình của Tô Song
song lan tràn.

“Cố Trọng như thế nào?” Tần Dật Hiên nói xong kéo tay Tô Song Song,

đi về phía Cố Trọng, tầm mắt Cố Trọng trong nháy mắt dời xuống chỗ tay
hai người đang nắm vào nhau.

“Không có vấn đề gì lớn.” Cố Trọng nói bật toàn bộ đèn trong phòng làm

việc lên, đưa tay phải ra quơ quơ trước mặt bọn họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.