NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 2415

"Được rồi được rồi! Ngài cũng đừng làm bộ kiêu kỳ nữa, mau đi đi!"

Nhưng thật ra là Tô Mộ ngượng ngùng, lại giả vờ làm như không nhịn
được liền đẩy Tô Song Song về phía Tần Mặc.

Tô Song Song đi tới, chủ động kéo Tần Mặc tay, mặc dù vẫn khó chịu

không cách nào hô hấp như cũ, nhưng mà chỉ cần bọn họ ở chung một chỗ,
mọi chuyện cũng không phải là không thể vượt qua được.

Tần Mặc cũng không nói gì, chẳng qua là trở tay lật tay mình lại thành

mình lôi kéo tay Tô Song Song, bao trọn tay cô ở trong bàn tay to của
mình. Bọn họ vẫn bận bịu đến tối.

Đợi đến khi tân khách đã tan hết, chỉ còn lại mấy người bọn họ, trong

nháy mắt không khí lại trở nên đặc biệt nặng nề.

Tần Mặc vỗ một cái vào Bạch Tiêu vẫn đang luôn cúi đầu hút thuốc lá,

rất không được tự nhiên an ủi anh một câu: "Chuyện cũ đã qua rồi, chúng ta
làm xong chuyện kế tiếp thì ông già... Ông nội cũng sẽ an tâm."

Tần Mặc rốt cục đã quan tâm đổi cách gọi ông già thành ông nội. Chỉ có

điều một tiếng ông nội này, khi còn sống thì ông cụ Tần không được nghe,
rốt cuộc trở thành tiếc nuối.

Tô Song Song lôi kéo tay Tần Mặc thật chặc, mọi người liếc nhìn nhau

một cái sau đó từ chỗ này giải tán.

Tần Mặc cầm được thì cũng buông được, cho dù trong lòng anh có bao

nhiêu sự khó chịu, nhưng ngoài mặt khi đối diện thì đã khôi phục lại trạng
thái tê liệt như trước. Hai người sau khi về nhà chỉ ngồi đó, không hề nói
năng gì cả, chỉ là ngồi ở trên sô pha, ôm nhau lẳng lặng nhìn ra bầu trời cực
kỳ nhiều sao ở ngoài bên ngoài cửa sổ.

"A Mặc, anh nói xem có phải ở nơi này có ông nội hay không?" Tô Song

Song nói xong duỗi ngón tay ra chỉ về bầu trời đêm đầy sao phía ngoài cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.