"Tra một chút về tin tức xuất ngoại ngày hôm nay." Tần Mặc dặn dò
Bạch Tiêu một câu, quay đầu nhìn thấy Bạch Tiêu đã cúi đầu an bài. Hắn
tựa người vào cửa xe, nhìn nhà cũ của Chiến gia, hơi hơi ngẩn người.
Tất cả thông tin phản hồi lại cho Bạch Tiêu đều không có tin tức của Tô
Song Song. Hắn càng ngày càng nóng nảy, cuối cùng đem điện thoại di
động ném vào trong xe.
"Đưa mình tới một chỗ." Tần Mặc đột nhiên nghĩ đến cái gì, chống lên
xe rồi tiến vào phía sau xe. Hiện tại hắn cảm nhận được sự suy yếu chưa
bao giờ có, chỉ dựa vào một cỗ ý chí mà kiên trì.
Chờ đến khi Tần Mặc đến bên ngoài phòng trọ trước kia của Tô Song
Song, trong nháy mắt khi hắn mở cửa ra, nhìn thấy căn nhà trống rỗng liền
nhắm mắt thở phào một cái.
Tần Mặc chậm rãi đi về phía thùng rác, từ bên trong lấy ra chiếc đồng hồ
đeo tay đã ném trước đó. Tần Mặc nửa ngồi nửa quỳ, nhìn mặt ngoài bị
dính bụi liền dùng ống tay áo xoa xoa.
Nhưng máu ở mặt ngoài không có kịp thời lau đã khô lại dính vào mặt
đồng hồ. Hắn thở phào một cái, một tay chống giữ đầu gối của mình, đứng
lên chậm rãi đi ra ngoài.
Bạch Tiêu còn tưởng rằng Tô Song Song đang ở bên trong, thấy Tần
Mặc một mình đi ra, trên tay còn nắm chiếc đồng hồ dính máu liền vội
vàng tiến lên đỡ hắn.
Tần Mặc lại lắc lắc, cố chấp từng bước từng bước đi ra phía ngoài. Trong
nháy mắt khi đi tới đầu cầu thang, thể lực của hắn rốt cuộc cũng chống đỡ
hết nổi, ngã nhào trên đất hôn mê bất tỉnh.
Giờ phút này, Tô Song Song đang đứng ở chỗ cửa thoát hiểm, hai tay đặt
trên cánh cửa muốn đi ra, cuối cùng vẫn là cắn răng lui về. Cô tựa vào cửa