NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 2687

Tô Song Song lập tức cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, sự thấp thỏm trong

lòng hơi giảm xuống, cô nghĩ nghĩ rồi tươi cười với Âu Dương Văn Nhân.

Tô Song Song uống một hớp, nước ấm theo cổ họng chảy xuống làm cô

thấy dễ chịu, giọng nói cũng trở nên bình thường: “Văn Nhân, tôi tốt hơn
nhiều rồi, anh cứ đi nói chuyện với mọi người đi, tôi ở đây nghỉ một lát rồi
đi tới khu ăn uống, anh không cần lo lắng cho tôi.”

Âu Dương Văn Nhân liếc qua bên cạnh một chút, mặc dù không muốn

nhưng vẫn đứng dậy, cười cười và dặn dò cô một câu: “Có chuyện gì thì
hãy gọi điện cho anh, lúc sau anh sẽ tới khu ăn uống đón em.”

Hiện tại Tô Song Song rất muốn yên lặng một mình, vội vàng phất tay,

cố tỏ vẻ là mình ổn, cười nhẹ với Âu Dương Văn Nhân, sau đó lại cúi đầu
xuống nhìn vào cốc nước, cũng chẳng muốn ngẩng đầu lên nữa.

Khi Tô Song Song cảm thấy Âu Dương Văn Nhân đã đi xa thì cảm giác

đau đớn từ tận sâu trong lòng cũng không thể che giấu được. Cô dùng răng
cắn mạnh vào cốc phát ra những tiếng kẽo kẹt nhưng vẫn không thể làm dịu
được sự đau đớn trong lòng.

Tô Song Song vốn cho rằng mình có thể bình tĩnh khi gặp lại Tần Mặc.

Thế nhưng cô không nghĩ tới, chỉ cần một cái liếc nhìn của Tần Mặc đã để
cô hoảng hốt muốn chạy trốn rồi.

Khi Tô Song Song nghĩ tới đây vội vàng quay đầu nhìn xung quanh,

không nhìn thấy Tần Mặc thì cô thở phào nhẹ nhõm. Tô Song Song nghỉ
ngơi một lát rồi hít sâu một hơi, tự nhiên cảm thấy bụng đói cồn cào.

Cô chọc chọc vào cái bụng lép kẹp của mình, xì một tiếng, đúng là kém

cỏi mà.

Nhưng lúc này Tô Song Song nhớ tới mình còn chưa ăn trưa nữa, sau khi

nhìn một vòng không thấy Tần Mặc thì cô mới đứng dậy đi tới khu ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.